Thần Y Trở Lại

Chương 706

Chương 706

Lúc này đằng sau có một chiếc xe BMW bấm còi, tiếng còi inh ỏi khiến Hoàng Tử Cường nhíu mày. 5 giây trôi qua, một tài xế đi xuống từ chiếc xe đằng sau, anh ta gõ cửa kính xe Ngô Bình.

Hoàng Tử Cường hạ kính xe xuống, đối phương hung hăng nói: “Dừng xe cái quái gì hả? Không biết lái xe à? Đồ khốn!”

Người này khoảng 37, 38 tuổi, mặt mày dữ tợn, trông rất hung hăng, ăn nói thô tục. Hoàng Tử Cường lại tính nóng nảy, liền giơ tay ra rồi tát lên mặt hắn ta.

Bị tát một cái, hắn ta sững ra rồi điên lên, phất tay với chiếc xe đằng sau: “Xuống xe, làm việc!”

Ba người đi xuống chiếc xe đó, sau đó liền đá vào xe Ngô Bình. Chiếc xe MPV bị đánh lõm cả vào, đèn xe bị nát, gương chiếu hậu cũng bị đánh bay.

Hoàng Tử Cường định xuống xe dạy cho mấy tên này một bài học thì Ngô Bình gọi lại, anh lạnh nhạt nói: “Cứ để chúng đập, báo cảnh sát đi”.

Hoàng Tử Cường gật đầu sau đó liền gọi điện báo cảnh sát. Tên đàn ông hung ác kia đã lấy gậy bóng chày ra bắt đầu đập cửa kính, cửa xe liền vỡ tung.

“Ra đây!”, hắn ta gào lớn, nhưng Hoàng Tử Cường và Ngô Bình vẫn không động đậy, đợi cảnh sát đến.

Mười phút sau, xe đã bị đánh nát tới nỗi không ra hình dạng thì còi cảnh sát mới vang lên, hai chiếc xe cảnh sát dừng cạnh đó.

Tám viên cảnh sát xuống xe, đi tới hỏi tình hình.

Đám người đó lại không sợ chút nào, thậm chí còn huênh hoang hơn vừa nãy.

Lúc này Ngô Bình mới mở cửa xe, nói: “Đám người này đập xe của tôi, khiêu khích gây sự, phá hoại tài sản cá nhân, mời các người đưa họ về điều tra”.

“Ha ha, mày là cảnh sát đấy à? Mày nói đưa đi là phải đưa đi à?”, tên đó đi tới định tát lên mặt Ngô Bình.

Nhưng Ngô Bình đã vỗ lên vai hắn ta, hắn ta kêu lên thảm thiết rồi mặt đập mạnh lên xe.

Lúc này Ngô Bình mới đưa thẻ chứng nhận ra, nói: “Tội thứ ba là hành hung nhân viên công vụ”.

Mấy cảnh sát rất kinh ngạc, khi họ nhìn rõ thẻ chứng nhận của Ngô Bình liền vội nói: “Chào tổng đội trưởng!”

Đám người đập xe liền ngơ ngác, tổng đội trưởng gì cơ?

Ngô Bình nói: “Bắt những người này lại cho tôi, sau đó nói với sở trưởng của các người, làm việc xong thì gọi điện thoại cho tôi”.

Một cảnh sát khoảng 30 tuổi do dự một lúc rồi đi đến trước mặt Ngô Bình, nói: “Tổng đội trưởng, chuyện này e là khó. Họ đều là người của Ma Đô. Ma Đô có thế lực rất lớn, còn có quan hệ với bên tỉnh, chúng tôi bắt hắn rất nhiều lần rồi nhưng lần nào cũng phải thả”.

Ngô Bình cười lạnh: “Có quan hệ với bên tỉnh sao? Được, tôi muốn xem thử ai có thể bảo vệ được hắn! Thu thập bằng chứng đi, sau đó đưa tôi đến cục một chuyến!”

Nửa tiếng sau, tại Cục Trị an thành phố Vân Đỉnh, Ngô Bình và đám gây sự đều đã đến. Cục trưởng Cục Trị an là Hồ Hán Bân đã nhận được điện thoại từ sớm, thế nên đã đứng ở cổng xếp hàng tiếp đón.

“Hoan nghênh tổng đội trưởng Ngô!”, ông ta nhiệt tình đi tới bắt tay với Ngô Bình, sau đó tự giới thiệu.

Ngô Bình nói: “Cục trưởng Hồ, ông có biết mấy người này không?”

Hồ Hán Bân nhìn họ rồi gật đầu: “Nhận ra, họ là khách quen của chỗ chúng tôi đấy. Tên này là Ma Hiểu Thông, là em họ của Ma Đô. Tôi bắt hắn rất nhiều lần rồi nhưng lần nào cũng nhận được điện thoại của cấp trên, bảo tôi phải thả người. Tôi không còn cách nào, lệnh cấp trên mà, thế nên tôi chỉ đành thả”.

Nói rồi ông ta mời Ngô Bình vào phòng làm việc, sau đó tự mình châm trà.

Ngô Bình chẳng có tâm trạng mà uống trà, anh hỏi: “Ai gọi điện cho ông?”

Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất