Chương 710
“Được, mẹ và dì Chu đang đợi con, con mau đến đây”.
Bỏ điện thoại xuống, Tô Phi bất lực nhún vai: “Ảnh đế à, giờ trông cậy vào cậu đấy, cậu nhất định phải cố gắng!”
Ngô Bình cười nói: “Cứ tin tôi!”
Tô Phi vốn đang đi xem mắt, mẹ cô ấy ở cách đây không xa, hai người liền đi tới đó.
Địa điểm gặp mặt là tầng sáu của tòa nhà Vân Đỉnh. Tòa nhà Vân Đỉnh là một công trình tiêu biểu của thành phố này, có 68 tầng, tầng sáu là một nhà hàng xa hoa, tầng bảy đến tầng chín là khu mua sắm cao cấp, hàng trăm nhãn hiệu cao cấp trên thế giới đều có cửa hàng ở đây.
Ở đại sảnh tầng sáu, Ngô Bình và Tô Phi vừa xuất hiện đã thấy hai người phụ nữ trung niên trang điểm đậm, đeo trang sức đá quý ngồi đợi.
Thấy Tô Phi, người phụ nữ mặc áo trắng liền đi tới, nói: “Tiểu Phi, con làm mẹ tức chết mất, con xem giờ là mấy giờ rồi? Tiểu Lý nhà người ta là người có địa vị, không thể bất lịch sự như vậy”.
Tô Phi cũng tức giận: “Mẹ, không phải con đã nó sẽ đưa bạn trai đến sao? Sao còn bắt con xem mắt?”
Mẹ Tô Phi nhìn Ngô Bình, ánh mắt tràn đầy ghét bỏ và chê bai, bà chỉ vào Ngô Bình, hỏi: “Là cậu ta sao?”
“Đúng vậy!”, Tô Phi ôm lấy cánh tay Ngô Bình, cố ý dựa rất gần.
Ngô Bình cảm nhận được một bộ phận ấm áp mềm mại nào đó, trái tim khẽ loạn nhịp.
Mẹ Tô Phi lắc đầu: “Được rồi, trò xiếc này của con không lừa được mẹ đâu. Tên nhóc này là nửa đường con kéo tới để làm lá chắn chứ gì”.
Tô Phi vẫn mạnh miệng: “Mẹ đừng có nói bậy, Ngô Bình là bạn trai của con thật, bọn con đã hẹn hò một tháng rồi”.
Sắc mặt cô Chu cũng rất khó coi, bà ta nói với mẹ Tô Phi: “Chị à, mấy người làm thế này là có ý gì vậy, chị coi em làm trò đùa đấy à? Có bạn trai rồi còn xem mắt làm gì, chị bảo em phải ăn nói với Tiểu Lý thế nào?”
Mẹ Tô Phi vội nói: “Em à, em đừng sốt ruột, tên này chỉ là giả mạo thôi, chị sẽ đuổi cậu ta đi ngay”.
Sau đó sắc mặt bà ấy sầm xuống, nói với Ngô Bình: “Tên nhóc này, cậu cũng thấy rồi đấy, con gái tôi vừa có học thức, vừa xinh đẹp, nó còn biết đánh đàn piano, biết nhảy múa, cậu không xứng với nó đâu!”
Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Thưa cô, cháu đúng là bạn trai của Tiểu Phi, không lừa cô đâu ạ”.
Mẹ Tô Phi tức giận, cười lạnh: “Cậu là bạn trai nó sao? Được, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, cậu không định tặng cho bề trên ít quà sao?”
Tô Phi kinh ngạc, thầm nghĩ thôi xong rồi, nơi đây toàn là những cửa hàng xa xỉ, mẹ mà bắt Ngô Bình mua đồ ở đây thì phải làm thế nào?
Cô ấy đang định thoái thác thì ai ngờ Ngô Bình nói: “Cô nói đúng ạ, vừa nãy cháu vừa nói với Tiểu Phi. Vừa hay chúng ta đi dạo khu mua sắm đi, cô thích cái gì cứ chọn tùy thích”.
Tô Phi giật thót, điên cuồng ra hiệu bằng ánh mắt cho Ngô Bình, nhưng anh lại coi như không nhìn thấy, anh còn quay đầu ấn thang máy.
Cô ấy tức tới nỗi giậm chân, thầm nghĩ e là năm nay phải cạp đất mà ăn rồi!
Mẹ Tô Phi cười lạnh, liền kéo cô Chu đi vào thang máy, bà ấy muốn xem xem Ngô Bình có thể giả vờ đến bao giờ. Bà ấy rất quen thuộc với nơi này, thầm nghĩ chọn đại mấy cái túi là có thể dọa tên nhóc này!
Họ lên tầng tám của tòa nhà, ở đây có túi xách, có trang sức, có quần áo và đồng hồ hàng hiệu, vô cùng nhiều mẫu mã, tất nhiên giá cả cũng đắt đỏ.
Sắc mặt Tô Phi rất đau khổ, mẹ cô ấy thì lại cười lạnh, vừa ra khỏi thang máy đã đi đến cửa hàng Louis Vuitton. Tuy nhãn hàng này đâu đâu cũng có thể thấy hàng nhái chất lượng cao và hàng giả, nhưng giá của nó không hề bình dân.