Chương 727
Chương Cửu Hàn nghĩ ngợi một lát rồi đáp: “Tôi có biết một chút. Nghe nói Liễu Trọng Hiên có sư phụ thuộc cảnh giới Địa Tiên, hơn nữa còn là người của một tổ chức nào đó vô cùng lớn mạnh. Mặc dù người của cảnh giới Địa Tiên không can dự vào việc của thế giới bên ngoài nhưng không có nghĩa là họ không có sức ảnh hưởng đối với thế giới bên ngoài. Cho nên tôi luôn nghi ngờ Liễu Trọng Hiên chỉ nghe lệnh hành sự”.
Ngô Bình khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa, đi chúc rượu quanh bàn. Khi tiệc tàn thì đã là buổi chiều.
Chuyện của Vân Đỉnh coi như tạm kết thức tại đây. Ngô Bình đang chuẩn bị rời khỏi Vân Đỉnh để về huyện Minh Dương thì Tô Phi gọi điện thoại tới.
“Ngô Bình, cậu còn ở Vân Đỉnh không?”, cô ấy hỏi.
Ngô Bình: “Mình vẫn ở đó, đang chuẩn bị rời đi đây”.
Tô Phi im lặng một lát rồi đáp: “Tối nay cậu có thời gian không? Mình mời cậu ăn cơm để cảm ơn cậu lần trước giúp đỡ mình”.
Ngô Bình cười đáp: “Được, được đi ăn với Tô mỹ nhân thì mình cầu còn chẳng được nữa là”.
Tô Phi đỏ mặt đáp: “Vậy lát nữa mình gửi địa điểm cho cậu nhé”.
Họ nói chuyện thêm vài câu, Tô Phi liền cúp điện thoại.
Lúc này, Tô Phi đang ngồi trên một chiếc xe ô tô thể thao màu hồng sang trọng, người lái xe là một cô gái trẻ rất xinh đẹp, nhan sắc không hề thua kém Tô Phi.
Cô gái kia cười nói: “Tô Phi, được lắm, về nhà một chuyến mà câu ngay được cậu ấm con nhà giàu. Lát nữa mình sẽ giúp cậu thăm dò, nếu anh ta không phải một kẻ giả dối thì mình sẽ đánh giá rất cao”.
Tô Phi đỏ mặt đáp: “Đinh Diệm, bọn mình chỉ là bạn học mà thôi. Hơn nữa, mình thực sự muốn cảm ơn cậu ấy”.
Cô gái tên Đinh Diệm kia bĩu môi cười đáp: “Được được được, vậy cậu cứ cảm ơn đi. Còn mình, mình sẽ giả vờ đụng phải cậu, như vậy là được rồi đúng không?”
Tô Phi cảm thấy không yên tâm lắm, đáp: “Đinh Diệm, mấy người bạn của cậu chơi bời thác loạn quá, cậu ít qua lại với họ thôi”.
Đinh Diệm đảo mắt chán chường đáp: “Cái đó người ta gọi là vòng tròn bạn bè cậu hiểu không hả? Hơn nữa, tối nay sẽ có một nhân vật cực kỳ quan trọng xuất hiện, chính là “thái tử” của tập đoàn Bạch Mã – Phương Thiếu Xung”.
Tô Phi do dự một chút rồi đáp: “Đinh Diệm, mình sẽ không tham gia buổi tụ tập của các cậu đâu”.
Đinh Diệm lườm Tô Phi một cái, đáp: “Sao cậu lại không tỉnh táo như vậy? Những người bạn đó của mình không phải con nhà giàu thì cũng là cán bộ nhà nước. Nếu có họ ở đó, bất luận Ngô Bình kia có thân thế thế nào thì cũng sẽ lộ nguyên hình. Như vậy thì cậu mới hiểu rõ được anh ta, không phải vậy sao?”
Tô Phi do dự một lát rồi đáp: “Như vậy không hay lắm nhỉ? Ngô Bình chỉ đóng vai bạn trai mình mà thôi, mình không có lý do gì để dò xét người ta cả”.
Đinh Diệm vẫn lắc đầu: “Tô Phi, sao cậu ngốc thế? Nếu Ngô Bình này thực sự có thân thế lẫy lừng thì tội gì không nắm bắt cơ hội này kia chứ?”
“Thế nhưng…”
“Được rồi”, Đinh Diệm ngắt lời: “Đợi khi xác minh được thân phận của anh ta rồi mình sẽ giới thiệu cậu vào hội Thước Kiều để học lễ nghĩa và kỹ năng giao tiếp, đảm bảo cậu sẽ tóm được anh ta”.
Tô Phi từ lâu đã nghe Đinh Diệm nhắc tới “Thước Kiều”. Đó là một tổ chức chuyên đào tạo các cô gái để họ nắm giữ được trái tim các chàng trai giỏi giang và nhiều tiền, bên trong có rất nhiều chuyên gia trong lĩnh vực này. Có sự trợ giúp của họ, những cô gái xinh đẹp dễ dàng tóm gọn những người đàn ông nổi trội kia.