Chương 813
Trác Khang gật đầu: “Vậy hẹn cậu lúc sáu giờ nhé, vừa hay tôi có chuyện muốn nói”.
Hai người họ đang định đi ra ngoài thì chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Ngô Bình khựng lại, bởi người đó chẳng ai khác ngoài Lãnh Như Yên! Lần trước từ biệt xong, hai người họ đã không liên lạc một thời gian rồi, sao cô ấy lại ở đây?”
Sau lưng cô ấy còn có thêm vài người khác, có vẻ như là người nhà, họ đi thẳng vào bên trong.
Trác Khang cũng đã nhận ra Lãnh Như Yên, ông ta cười nói: “Chú em, người nhà họ Lãnh đã liên hệ tôi, nói muốn mua một căn biệt thự. Hi hi, tôi chưa chốt gì, chỉ bảo họ hôm nay tự tới xem tình hình”.
Ngô Bình hỏi: “Trong tay ông có mấy căn biệt thự”.
Trác Khang: “Chín căn, đều là những căn tốt nhất, tôi quyết định sẽ ngâm một thời gian rồi mới bán”.
“Không cần giữ nữa, tôi cần dùng”, Ngô Bình đáp.
Trác Khang cười đáp: “Được, cậu để lại cho tôi bốn căn, năm căn còn lại cậu muốn làm gì thì làm”.
Ngô Bình gật đầu, sau đó đi về phía Lãnh Như Yên.
Mấy người nhà Lãnh Như Yên đang đi tìm giám đốc phụ trách để hỏi xem Trác Khang đang ở đâu. Thấy Ngô Bình xuất hiện, Lãnh Như Yên vô cùng bất ngờ, cô hỏi: “Ngô Bình, anh cũng ở đây sao?”
Ngô Bình cười đáp: “Đúng vậy, anh tới xem nhà. Mọi người cũng tới xem nhà sao?”
“Như Yên, bạn con đó sao?”, một người phụ nữ chừng bốn mươi tuổi trông vô cùng sang trọng hỏi. Đó là mẹ kế của Lãnh Như Yên – Liễu Thị.
Lãnh Như Yên: “Vâng”.
Người phụ nữ trung niên này đưa mắt đánh giá Ngô Bình. Thấy anh không mặc đồ hiệu, trông không giống người có tiền thì người phụ nữ đó lập tức thể hiện thái độ khinh miệt, nói: “Như Yên, đây chính là người bạn trai mà con nói trước đây sao? Mắt nhìn của con tệ quá, sao lại tìm một người trông như kẻ đầu đường xó chợ thế này? Con nhìn bạn trai của Như Bình mà xem, là thiếu gia nhà giàu ở Vân Kinh, sẽ giúp ích cho gia đình ta”.
Ngô Bình sững sờ, sao chưa gì anh đã thành bạn trai Liễu Như Yên rồi?
Sau lưng Liễu Thị là một đôi nam nữ còn trẻ. Cô gái chỉ chừng hai mươi tuổi, người con trai cũng chỉ hơn hai mươi, chính là con gái ruột và con rể tương lai của bà ta.
Lãnh Như Yên hơi sa sầm mặt lại đáp: “Dì à, Ngô Bình là bạn con, dì hãy tôn trọng anh ấy”.
“Được rồi được rồi, chuyện của hai đứa dì không quản nổi, ra chỗ khác mà nói chuyện”, bà ta xua tay bỉ bôi.
Con gái ruột bà ta tên Lãnh Như Bình, trông cô ta cũng khá xinh đẹp nhưng phần nhiều là do biết cách trang điểm. Có một nhược điểm lộ rõ là đôi môi hơi mỏng, đây là tướng người đàn bà cong cớn. Cô ta từ nhỏ đã không vừa mắt Lãnh Như Yên nhưng Lãnh Như Yên biết võ nên cô ta không dám động vào, chỉ đành so bì tị nạnh những việc nhỏ nhặt trong cuộc sống.
Bố cũng thiên vị cô ta hơn, nên một khi hai chị em có tranh chấp thì Lãnh Như Bình thường được bố bênh còn Lãnh Như Yên sẽ bị trách mắng.
Cô ta cười giễu cợt: “Chị à, đây là bạn trai chị sao? Xem ra tiêu chuẩn chọn bạn trai của chị cũng thấp thật đấy!”
Lãnh Như Yên không thừa nhận, cũng không phủ nhận, chỉ lạnh lùng đáp: “Như Bình, đây là việc của tôi, không liên quan đến cô. Hơn nữa việc chọn bạn trai giống như uống nước vậy, lạnh ấm thế nào chỉ người uống mới biết. Thứ mà cô cho là bảo bối với tôi chỉ là đống rác không hơn!”