Chương 812
Ngô Liên Thắng giật mình, một triệu tệ này ông ta không muốn bỏ ra nữa. Lần trước Ngô Bình đến nhà ông ta đã để lộ ra việc anh có nhiều tiền nên ông ta vẫn luôn âm thầm nảy sinh ý đồ vòi tiền anh. Giờ ông ta lại đụng mặt Ngô Bình ở đây thì sao có thể bỏ qua cơ hội này. Ông ta lập tức gọi với theo: “Ngô Bình!”
Ngô Bình cảm thấy phiền muốn chết, anh quay lại hỏi: “Ngô Liên Thắng, ông có việc gì sao?”
Từ lần trước khi anh cho nhà đó hai triệu tệ, anh đã định sẵn sẽ không gọi ông già này là ông nữa rồi. Nếu đã đoạn tuyệt thì phải làm cho triệt để, không bao giờ qua lại với nhau nữa.
Ngô Liên Thắng nhanh chóng bước tới, cười đon đả nói: “Tiểu Bình, trùng hợp quá, sao cháu lại ở đây?”
Giám đốc phụ trách thấy ông già này quen biết Ngô Bình thì không khỏi kinh ngạc, trong lòng nghĩ thầm liệu có phải ban nãy thái độ của mình không tốt không? Có điều, khi ông ta thấy thái độ của Ngô Bình với người nhà này thì liền thở phào nhẹ nhõm, biết Ngô Bình cũng chẳng ưa gì người nhà này.
Ngô Bình: “Tôi qua bên kia xem nhà”.
Ngô Chấn Đạt kéo anh lại, nói: “Tiểu Bình à, chú Ba đang tìm cháu, có việc này muốn bàn với cháu”.
Ngô Bình nhìn ông ta, chú Ba này của anh còn từng tính kế chiếm đoạt tài sản bố anh để lại, đúng là không phải con người. Cho nên, anh cũng chẳng nể nang gì ông ta, lạnh lùng nói: “Chú muốn bàn chuyện gì với tôi? Chúng ta đâu có quan hệ gì?”
Ngô Phong vừa nghe Ngô Bình nói vậy thì khó chịu ra mặt, chõ miệng vào nói: “Ngô Bình, anh nói chuyện với bố tôi kiểu gì thế? Anh không được vong ơn phụ nghĩa”.
Ngô Bình lạnh lùng đáp: “Cái ơn nghĩa đó tôi đã trả bằng hai triệu tệ rồi. Tôi từng nói rồi, sau này hai nhà sẽ không nợ nần gì nhau nữa, các người có cố nhắc lại cũng vô ích thôi”.
Ngô Chấn Đạt vội nói: “Tiểu Bình, chú Ba nói thật với cháu. Tiểu Phong có bạn gái rồi, cô gái đó yêu cầu phải có nhà ở Vân Kinh. Chú nghe nói vịnh Bạch Long có phong thuỷ tốt, còn gần trường học. Nhưng nhà ở đây đắt quá, một căn phải bốn năm triệu tệ, cho nên, ha ha, cháu có thể mua giúp chú một căn, cho chú mượn chút tiền được không?”
“Không thể”, Ngô Bình trả lời không thể thẳng thắn hơn, anh đã quá thất vọng về người nhà này, không muốn liên quan gì đến bọn họ nữa.
Vừa nghe không mượn được tiền, người nhà kia trở mặt ngay. Ngô Liên Thắng giận dữ quát: “Ngô Bình, cậu có ý gì hả?”
Ngô Bình cũng chẳng hơi sức đâu mà đôi co với đám người này nên quay lưng đi thẳng. Nhưng đúng lúc này, vợ Ngô Liên Thắng ngồi bệt xuống đất, khóc rống lên: “Trời đánh! Loại vô lương tâm! Tao cực khổ nuôi bố mày lớn, thế mà chúng mày không biết đền đáp, hiện giờ một chút tiền cũng không cho mượn. Thằng mất dạy này, loại vô ơn trắng mắt…”
Thấy bà ta giờ trò này ra, nét mặt Ngô Bình cũng bắt đầu trở nên khó coi.
Trác Khang ở bên cạnh cũng là người tinh ý nên dặn dò một tiếng, bảo vệ lập tức lao tới đuổi cả nhà này ra ngoài.
Giám đốc phụ trách ban nãy đi tới, hỏi nhỏ: “Giám đốc Ngô, anh thấy…”
Ngô Bình mặt không cảm xúc, đáp: “Cứ theo lẽ thường mà làm, nếu bọn họ còn tới làm loạn thì cứ đuổi thẳng”.
“Vâng!”, giám đốc phụ trách đáp.
Trác Khang nói: “Chú em, cậu không cần tính toán với họ làm gì. Đúng rồi, tối nay có rảnh không, chúng ta ra ngoài uống vài ly”.
Ngô Bình: “Được, anh chọn địa điểm nhé”.