Chương 862
Ngô Bình: “Nhân tài!”
Anh ngập ngừng một lát rồi nói tiếp: “Giờ ông có hai sự lựa chọn, một là bị phế tu vi và ngồi tù 20 năm”.
Niên Tả Đạo hoảng sợ rồi vội cầu xin: “Đại tông sư, tôi sai rồi! Xin cậu đừng phế tu vi của tôi”.
Ngô Bình: “Bình tĩnh, còn điều kiện thứ hai nữa. Từ giờ trở đi, ông phải làm việc cho tôi, chuyên mảng cải tạo vũ khí. Tôi là đội trưởng của Hắc Thạch thuộc Thiên Long, cũng là người của Giang Nam Đường thuộc Thần Võ Ti, có lẽ thứ ông cải tạo có chút tác dụng với cấp dưới của tôi”.
Niên Tả Đạo sáng mắt lên: “Tôi đồng ý đi theo đại tông sư! Tôi sẽ trung thành tận tuỵ, nghe lời đại tông sư tuyệt đối!”
Đạo sĩ kia thấy Niên Tả Đạo nịnh bợ Ngô Bình thì cũng nói ngay: “Đại tông sư, tôi cũng vậy”.
Ngô Bình thấy hơi bất ngờ, anh nhìn sang đạo sĩ đó thì thấy ông ta trông hơi hèn mọn, không giống người tốt nên hỏi: “Ông biết làm gì?”
Đạo sĩ đáp: “Tôi là Tôn Khải Nguyên, am hiểu hạ độc và chế độc, tôi từng nghiên cứu ra hơn 300 loại chất độc, nhiều độc tố còn không kiểm tra ra được”.
Ngô Bình gật gù, đúng là có nhiều chất độc không kiểm tra ra được, vì xã hội chỉ quen với ngần ấy chất độc thôi, trong khi đó có rất nhiều triệu chứng và cơ chế tác dụng của độc tố bí ẩn mà họ không thể biết. Vì vậy tuy nhiều người bị trúng độc, nhưng do đó là một chất độc lạ nên cuối cùng vẫn bị quy thành bệnh lạ.
Ngô Bình lập tức thấy hứng thú với người này: “Đứng dậy đi rồi nói chuyện”.
Tôn Khải Nguyên đứng dậy sau đó nịnh nọt: “Cảm ơn đại tông sư”.
Ngô Bình hỏi ông ta: “Ông học chế tạo độc từ ai?”
Tôn Khải Nguyên đáp: “Tôi là một cô nhi, chính sư phụ đã nuôi tôi khôn lớn và truyền thụ cách chế độc và giải độc cho tôi từ nhỏ, ngoài ra người còn cho tôi một bộ Độc Kinh nữa”.
Ngô Bình gật gù: “Tốt, ông và Niên Tả Đạo sau này hãy đi theo tôi”.
Tôn Khải Nguyên mừng rỡ: “Cảm ơn đại tông sư khai ân!”
Dù Tôn Khải Nguyên biết chế tạo chất độc và dùng độc, nhưng lại không nổi danh hay có địa vị gì trên giang hồ. Nhưng nếu ông ta đi theo Ngô Bình thì khác, sau này họ sẽ là người của Thiên Long và Thần Võ Ti, tiếng nói cũng sẽ có trọng lượng hơn.
Lúc này, Bao Thái đã có thể nói chuyện được, ông ta run giọng nói: “Đại tông sư, xin cậu nể mặt sư phụ tôi mà tha cho tôi lần này”.
Ngô Bình thờ ơ nói: “Tôi đã hạ ám thủ vào quyền ban nãy, ông hãy đi tìm sư phụ mình đi xêm ông ta có giải cho được không. Nếu không thì bảo ông ta đến gặp tôi”.
Bao Thái thấy căm hận trong lòng: “Được, tôi nhất định sẽ truyền đạt lại y như lời cậu nói”, dứt lời, ông ta gọi bọn đàn em chuẩn bị rời đi.
Ngô Bình lạnh giọng nói: “Tôi cho ông đi à? Ám sát nhân viên của quốc gia, ông biết tội mình nặng thế nào không?”
Bao Thái chột dạ rồi nổi giận nói: “Vậy cậu muốn sao?”
Ngô Bình hừ nói: “Ông là một trong Tứ Hiêu, nhiều năm qua đã làm không ít việc xấu, ngoài ra còn vơ vét nhiều tiền của, tôi không phạt ông thì sao ông nhớ kỹ được”.
Sau đó, anh nhìn Ma Tam đang nằm viết cáo trạng dưới đất rồi nói: “Không cần viết nữa, tôi hỏi ông, Bao Thái có bao nhiêu tài sản?”
Ma Tam thầm nghĩ giờ thân mình còn lo chưa xong nên ông ta không cần coi trọng nghĩa khí nữa nên nói ngay: “Thưa đại tông sư, Bao Thái này đã làm nhiều việc xấu, ít nhất đã tiết kiệm được 3.4 trong ngân hàng và các cơ quan đầu tư. Ngoài ra ông ta còn khá nhiều bất động sản, công ty, sòng bạc và trung tâm giải trí, giá trị ít cũng phải lên tới 700 triệu. À ông ta còn tích được khá nhiều đồ cổ, vàng, rượu quý và sân đấu ngựa với kho rượu ở nước ngoài”.