Chương 879
Ngô Bình nói: “Tiểu Lôi, hôm nay em không đi làm sao?”
Chu Tiểu Lôi nói: “Hôm nay em được nghỉ, em thấy chị Đường ở chỗ đình nghỉ mát nên mới qua hỏi, thế mới biết anh Ngô Bình là bạn của chị ấy, em liền mời chị Đường vào nhà ngồi”.
Đường Băng Vân nói: “Tôi đã cho người lắp đặt máy móc theo vị trí mà anh nói, nếu không có điều gì ngoài ý muốn thì hôm nay có thể trực vớt”.
Công việc trục vớt tốt nhất là nên tiến hành vào buổi đêm, nếu không một khi bị người dân của thôn Hóa Long thấy thì sẽ bị truyền ra ngoài. Hơn nữa lắp đặt và điều chỉnh máy móc cũng cần thời gian, hoàn thành xong thì cũng tầm đến tối.
Ba người đi vào trong nhà nói chuyện, Ngô Bình không giấu mà nói: “Tiểu Lôi, dưới đình nghỉ mát có chôn một cái lò luyện đan, tối nay anh định trục vớt nó lên, em đừng nói chuyện này cho người khác biết”.
Chu Tiểu Lôi gật đầu: “Anh yên tâm, em sẽ không nói cho ai đâu”.
Ngô Bình hỏi cô ấy: “Công việc giáo viên có nhẹ nhàng không?”
Chu Tiểu Lôi nói: “Rất tốt, học sinh nghỉ thì em cũng được nghỉ, em thường đi du lịch nữa. Học sinh của em đáng yêu lắm, dạy học khiến em có cảm giác thành tựu”.
Ngô Bình nói: “Thế thì tốt, sau này có chuyện gì cứ gọi điện cho anh”.
Nói chuyện một lúc, Chu Tiểu Lôi liền vào bếp chuẩn bị hoa quả và bánh ngọt.
Đường Băng Vân nói: “Hay đấy, nơi thâm sơn cùng cốc thế này mà cũng có một cô em gái đáng yêu. Nói đi, rốt cuộc anh có mấy cô em gái hả?”
“Đừng nói linh tinh, cô ấy là em gái của bạn tôi”, Ngô Bình liền kể lại chuyện của Chu Phù Sinh.
Đường Băng Vân liền tỏ vẻ tán thưởng, nói: “Anh nghĩa khí thật đấy, mấy người kia chết đúng là quá hời cho chúng”.
Ngô Bình không bàn đến chuyện này nữa mà hỏi: “Ông nội cô thế nào rồi?”
“Vẫn thế, mong rằng anh có thể chữa khỏi cho ông thì Đường môn mới có thể ổn định được”, Đường Băng Vân nói: “Hai ngày nay ông nội cố tình xuất hiện vài lần, Đường môn mới được yên ổn”.
“Đã tra ra được người định giết tôi lần trước chưa?”, ý anh là vụ bom trên máy bay.
Ánh mắt Đường Băng Vân lạnh đi: “Đã có manh mối rồi, không lâu sau sẽ có kết quả, tôi chắc chắn sẽ không tha cho kẻ chủ mưu!”
Ngô Bình gật đầu: “Bây giờ cô là lệnh chủ của ‘Thiên Sát’, làm gì cũng phải cẩn thận. Có việc gì cần thì tôi sẽ giúp đỡ hết sức”.
Đường Băng Vân thở dài: “Anh nói đúng, việc của Thiên Sát nhiều tới nỗi tôi phát điên. Trước kia tôi chỉ giúp đỡ quản lý Thiên Sát, giờ để tôi phụ trách hoàn toàn tôi mới biết nó khó thế nào”.
Ngô Bình nói: “Ồ? Chẳng lẽ gặp rắc rối gì à?”
“Đúng, trụ sở chính của Thiên Sát ở Cảng Thành bị người ta chiếm mất, thành viên ở đó không rõ tung tích, tôi phải đi xử lý chuyện này”.
Ngô Bình nghĩ một lúc rồi nói: “Tuần sau tôi đến Cảnh Thành, cùng nhau đi nhé?”