Chương 888
Anh nhanh chóng điểm nhiều lần vào người tên đó rồi ném hắn xuống đất. Ngay sau đó, toàn thân hắn co quắp, xương tuỷ ngứa ngáy rồi la hét thất thanh. Nhưng hắn vừa kêu được một tiếng thì đã im bặt, sau đó chỉ há hốc miệng với vẻ đau đớn.
Ngô Bình nhìn sang hai tên còn lại rồi lạnh giọng nói: “Tốt nhất chúng mày đừng phản kháng, không sẽ chung kết cục với nó”.
Hai người kia đứng như trời trồng, vì tên có sẹo đang nằm co quắp như có một luồng sức mạnh vô hình nào đó đang buộc chặt người hắn.
Ngô Bình nhìn chằm chằm vào hai tên đó: “Giờ hãy trả lời câu hỏi của tao, chúng mày là ai? Ai sai chúng mày tới?”
Một trong hai tên đó run rẩy đáp: “Cậu bạn, cậu không biết chúng tôi mạnh thế nào đâu, tốt nhất cậu đừng dây vào, không thì…”
Uỳnh!
Ngô Bình đấm bay tên đó, làm gãy hết xương và lục phủ ngũ tạnh của hắn ta, người đó ngã xuống như bùn nhão rồi chết ngay.
“Đến mày, trả lời đúng câu hỏi”, anh lạnh lùng nói.
Người kia sợ quá quỳ luôn xuống đất: “Đừng giết tôi, tôi sẽ nói hết. Chúng tôi là người của hội Kim Long, là long chủ lệnh cho chúng tôi cảnh cáo cậu”.
“Hội Kim Long?”, Ngô Bình híp mắt nói: “Kể chi tiết ra xem nào”.
Người này chắc khá có địa vị trong bang hội nên hiểu rất rõ về tổ chức, gã lập tức kể hết cho Ngô Bình.
Hội Kim Long từng do bảy gia tộc tộc lâm rất mạnh cùng nhau xây dựng, mục đích họ thành lập bang hội này là để chống đối triều đình. Về sau, hội Kim Long dần phát triển thành một tổ chức lớn mạnh hơn.
Hội này có ở khắp các tỉnh, tổng bộ thì ở Hải Thành. Mấy người này đều là thành viên của hội ở tỉnh K, họ nhận được lệnh của long chủ là uy hiếp Ngô Bình.
Ngô Bình hỏi: “Làm thế nào để gặp được long chủ?”
Tên đó do dự rồi đáp: “Chúng tôi cũng không biết tung tích của long chủ, nhưng chắc đại ca thì biết”.
Ngô Bình: “Tốt, đại ca các người đang ở đâu, để tôi đi tìm”.
Vẻ hoảng sợ loé lên trong mắt người này: “Anh muốn tìm Long Chủ thật ư?”
Ngô Bình cười khẩy: “Đây là chuyện của của tôi, anh chỉ cần trả lời câu hỏi của tôi thôi!”
“Người đứng đầu của chúng tôi đang ở ‘hội quán Tụ Tài’ của Thạch Thành, tên là Trình Triệu Thông”.
Ngô Bình hỏi: “Có số điện thoại không?”
“Có, có”.
“Gọi đi”, Ngô Bình lạnh lùng nói.
Người này do dự một hồi, cuối cùng cũng phải gọi cho Trình Triệu Thông. Điện thoại vừa kết nối, bên kia đầu dây đã vang lên giọng nói ồm ồm: “Ranh con đó sợ rồi à?”
Người này nhìn Ngô Bình một cái, anh bèn giật lấy điện thoại: “Ý ông là tôi sao?”
Đối phương lặng im giây lát mới hỏi: “Cậu, chính là Ngô Bình?”
Ngô Bình đáp: “Là tôi đây. Người ra lệnh cho họ uy hiếp người nhà tôi chính là ông?”
“Cậu bạn à, chúng tôi đã điều tra về cậu rồi. Cậu là thần y. Nói thật lòng, chúng tôi muốn kết bạn với cậu hơn, bằng không thì đã chẳng dùng cách này để ép cậu tránh xa Đường Môn”.