Chương 901
Ngô Bình cười đáp: “Ông chủ Ngô, bệnh của ông đã khỏi chưa?”
Ngô Hữu Dung rất vui, ha ha cười đáp: “Khỏi rồi, khỏi hẳn rồi!”
Ngô Bình gật đầu: “Vậy thì tốt rồi. Trước đó chúng ta đã nói, nếu tôi chữa được bệnh của ông thì ông sẽ cho tôi số tiền bằng thu nhập một năm của tôi”.
Ngô Hữu Dung hơi sững lại, nhưng sau đó gật đầu cười đáp: “Đúng vậy, mặc dù đó là thư ký tôi nói nhưng đã được sự đồng ý của tôi. Nói đi, thu nhập một năm của cậu là bao nhiêu”.
Ngô Bình cười đáp: “Để tôi tính xem sao”.
Anh lấy giấy bút ra, bắt đầu tính toán. Lợi nhuận từ dự án vịnh Bạch Long, cổ phần tập đoàn Đường Thị, nhà máy hoá chất nhà họ Chu,… Anh cộng tất cả lại, một lúc sau, anh nói: “Tính ra thì là khoảng hơn năm mươi tỷ tệ”.
Tất cả đám người kia đều sững sờ, đến cả La Duy Khang cũng chết trân. Hơn năm mươi tỷ tệ một năm sao?
Nụ cười trên gương mặt Ngô Hữu Dung tắt ngấm, ông ta lạnh lùng nói: “Bác sĩ Ngô, nếu cậu muốn lừa tôi thì cậu chọn nhầm đối tượng rồi!”
“Sao lại gọi là lừa được? Là ông tự nói sẽ cho tôi thu nhập một năm mà”, anh đáp.
Thư ký của Ngô Hữu Dung giận dữ quát: “Đừng tưởng chữa bệnh cho ông chủ tôi xong thì đào mỏ thế nào cũng được. Nói cho cậu biết, chỉ một cú điện thoại của tôi là cho cậu vào tù ngay được!”
Ngô Bình đáp: “Oai quá nhỉ! Thế thì, quỳ xuống đi”.
………….
Gã thư ký hai chân đột nhiên mềm nhũn ra, đầu óc thì hoàn toàn trống rỗi, ngẩn ngơ quỳ sụp xuống sàn.
Ngô Hữu Dung kinh ngạc hỏi: “Cậu rốt cuộc là người thế nào vậy?”
Hoàng Tử Cường lúc này mới lanh lùng chen vào một câu: “Đại tông sư Ngô Bình!”
Ngô Hữu Dung đã lăn lộn trên thương trường được đến ngày hôm này, hiểu biết đương nhiên rất rộng nên hiểu được “đại tông sư” có nghĩa là gì. Ông ta hoảng hốt đứng dậy, nói: “Hoá ra là đại tông sư, tôi xin lỗi, trước đó là do tôi thất lễ!”
Ngô Bình: “Vậy được, còn năm mươi tỷ tệ của tôi không phải ông hứa lèo đấy chứ?”
Ngô Hữu Dung giận dữ trừng mắt nhìn tay thư ký, sau đó vội đáp: “Xin tông sư bớt giận! Nhưng tôi thắc mắc không biết thu nhập năm mươi tỷ này đến từ đâu?”
Ngô Bình đáp: “Ở tỉnh K đang có một dự án lớn, giá trị ước tính vào khoảng hai trăm tỷ tệ, có lẽ ông cũng biết phải không?”
Ngô Hữu Dung ngạc nhiên: “Lẽ nào tông sư cũng góp vốn vào dự án đó?”
Ngô Bình cười đáp: “Chỉ cần ông đồng ý thì tôi không ý kiến gì. Đúng rồi, vừa hay ông đang ở đây, để tôi giúp ông hỏi chuyện này luôn”.
Sau đó anh rút điện thoại ra gọi cho Từ Bá Nhân, khách sáo chào hỏi vài câu rồi mới nhắc đến La Duy Khang.
Từ Bá Nhân giờ đã là chủ tịch tỉnh, có quyền lực rất lớn. Nghe Ngô Bình nói vậy, ông ấy đáp: “Nếu La Duy Khang này thực sự liêm chính thì có thể trọng dụng. Dù gì trước đó đã làm phó huyện, có kinh nghiệm làm việc nhất định”.