Thần Y Trở Lại

Chương 914

Chương 914

Sau khi bọn họ đi rồi, Vương Chiếm Lễ vẫn đứng tại chỗ, ông ta thở dài một hơi rồi trầm giọng nói: “Xin hỏi quý danh của đội trưởng Ngô”.

Ngô Bình thờ ơ đáp: “Tôi là Ngô Bình, nếu ông không biết thì chứng tỏ ông cũng không giao lưu nhiều trong giới giang hồ”.

Ngô Bình? Vương Chiếm Lễ ngẩn ra, đúng là ông ta không có ấn tườn gì. Tu vi của ông ta mới đang ở cảnh giới Lực, còn chưa tiến vào cảnh giới Khí nên đương nhiên không thể biết tới các nhân vật lớn cỡ Ngô Bình.

Ngô Bình: “Con trai ông đã làm nhiều việc xấu, anh ta không thoát tội được đâu”.

Vương Chiếm Lễ cắn răng nói: “Đội trưởng Ngô, con trai tôi còn non dại, cậu có thể cho nó một cơ hội không?”

Ngô Bình cười lạnh: “25 tuổi là còn lớn hơn tôi đấy, vậy thì non dại cái nỗi gì?”

Vương Chiếm Lễ đỏ mặt nói: “Đội trưởng Ngô, chỉ cần cậu tha cho con trai tôi thì cậu muốn gì cũng được”.

Ngô Bình tỉnh bơ: “Ông không phải nhiều lời nữa, Vương Hạo sẽ bị pháp luật trừng trị”.

Vương Chiếm Lễ lập tức kích động rồi hô lên: “Đội trưởng Ngô! Tôi chỉ có một đứa con trai là nó thôi, hi vọng cậu giơ cao đánh khẽ, không thì… nhà tôi chỉ còn cách liều mạng với cậu”.

Ngô Bình cười lạnh: “Liều với tôi ư?”

Vương Chiếm Lễ hít sâu một hơi rồi nói: “Em trai song sinh của tôi là một tông sư cảnh giới Thần! Nếu cậu quả quyết không tha cho con trai tôi, tôi sẽ nhờ chú ấy trả thù giúp”.

Ngô Bình bình thản nói: “Cao thủ cảnh giới Thần không nhiều, em trai song sinh của ông tu luyện khá tốt đấy, sao ông lại muốn ông ta đến nộp mạng?”

Dứt lời, anh tung một quyền ý về phía Vương Chiếm Lễ. Ông ta chợt thấy cảnh vật trước mắt thay đổi, một vực sâu thăm thẳm xuất hiện làm ông ta sợ hãi hét lên rồi lùi lại. Vì quá sợ hãi nên ông ta đã ngã xuông đất rồi toát mồ hôi lạnh.

“Cậu… cũng là tông sư cảnh giới Thần ư?”

Ngô Bình cười lạnh: “Tôi không rảnh để tiếp chuyện ông, nếu em trai ông muốn đến trả thù thì cứ việc”.

Dứt lời, anh mặc kệ Vương Chiếm Lễ rồi quay người bỏ đi. Chỉ còn Vương Chiếm Lễ ngơ ngác ở lại, càng nghĩ càng thấy sợ rồi lắp bắp nói: “Không lẽ tu vi của cậu ấy còn cao hơn cảnh giới Thần, là đại tông sư cảnh giới Tiên Thiên ư?”

Nghĩ tới đây, Vương Chiếm Lễ run lên rồi tái mặt.

Ngô Bình đi thêm một đoạn thì thấy Bạch Băng vẫn đang ở đây, cô ấy ngồi trên chiếc ghế đá cách đó không xa. Ban nãy, cô ấy đã nhìn thấy rõ mọi chuyện và thật sự không ngờ chuyện lại lớn đến vậy, cảnh sát còn nuối đuôi tới.

“Ngô Bình, ổn rồi chứ? Hay thôi bỏ qua đi”, Bạch Băng nói vậy vì sợ chuyện này ảnh hưởng đến Ngô Bình.

Ngô Bình cười nói: “Có phải chuyện lớn gì đâu nên cô yên tâm đi, sau này Vương Hạo sẽ không gây phiền phức cho cô nữa đâu”.

Bạch Băng thở phào một hơi: “Số cô đen thật đấy, đi đến đâu cũng gặp chuyện”.

Ngô Bình nói: “Bình thường mà cô, ai bảo cô xinh quá, đàn ông nhìn thấy là thèm khát. Cái câu hồng nhan hoạ thuỷ thật ra không phải lỗi lầm của phụ nữ, mà là sự tham lam của đàn ông”.

Bạch Băng lườm anh: “Em dám ví cô với hoạ thuỷ hả?”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất