Thần Y Trọng Sinh

Chương 1108

Tần Tịch Nghiên mới mở miệng, Long Bác và Hoa Diệp không hẹn mà cùng nhíu mày lại.  

Còn Mạc Phàm thì vẻ mặt không chút thay đổi, ánh mắt luôn nhìn Tiểu Bạch bên cạnh Tần Tịch Nghiên, Tiểu Bạch này nhìn như một con chó, chẳng qua là che giấu tai mắt người ta mà thôi, thực ra là một con Ngọc Kỳ Lân vị thành niên.  

Kỳ Lân là yêu thú cấp bậc với rồng, Ngọc Kỳ Lân là dị chủng trong Kỳ Lân, thường được người ta coi là điềm lành.  

Cả đời Ngọc Kỳ Lân chỉ lựa chọn một người có thiên tư làm chủ nhân, nếu không đạt với yêu cầu của Ngọc Kỳ Lân, đừng nghĩ đến chuyện trở thành chủ nhân của nó, cho dù là Ngự Thú Sư cũng không có biện pháp.  

Vậy mà bên cạnh Tần Tịch Nghiên lại có một Ngọc Kỳ Lân, đủ để thấy thiên tư của Tần Tịch Nghiên xuất chúng cỡ nào.  

- Tôi là Mạc Phàm.  

Mạc Phàm nhìn Tiểu Bạch, thản nhiên nói.  

- Tôi tên là Tần Tịch Nghiên, cậu đã là Mạc Phàm, vậy giao Tiêu Dao sư đệ ra đây.  

Tần Tịch Nghiên lạnh lùng nhìn Mạc Phàm nói.  

Trong giọng nói lạnh lùng đều là ý ra lệnh, giống như chỉ dựa vào ba chữ Tần Tịch Nghiên, Mạc Phàm nhất định phải giao Tiêu Dao Tử ra.  

Mạc Phàm lắc đầu cười, ánh mắt vẫn nhìn Tiểu Bạch như cũ.  

Hắn vẫn không nói gì, Moria nheo mắt lại, sắc bén tỏa ra, cuối cùng cô không nhịn được nói.  

- Lớn mật, sao cô dám nói với chủ nhân nhà tôi như vậy.  

Trên khuôn mặt Tần Tịch Nghiên là hờ hững như mặt hồ bị đóng băng, không có một chút gợn sóng.  

Nhưng cô ta nhìn thoáng qua Moria nói.  

- Trước đây cô là sát thủ số hai của Thứ Thần, kẻ có được huyết mạch Ma Long đúng không?  

Tần Tịch Nghiên lạnh lùng nói.  

- Phải thì thế nào?  

Moria nhíu mày, không đáp hỏi ngược lại.  

- Thực lực của cô mạnh hơn so với lúc ở Thứ Thần rất nhiều, nhưng cô trước đây không có tư cách nói chuyện với tôi, cho dù là bây giờ cũng vậy, chỉ cần một câu thánh ngôn của tôi có thể rút Ma Long Chi Huyết trên người cô ngay, cô muốn thử không?  

Tần Tịch Nghiên thản nhiên nói.  

Rõ ràng là muốn rút máu trên người một người, nhưng theo ý cô ta thì không khác gì giẫm chết một con kiến.  

Cô ta mới mở miệng, cơ thể Tiểu Bạch Cẩu dưới chân cong lại, nhe răng nhếch miệng phát ra âm thanh cảnh cáo với Moria.  

- Vậy sao, vậy tôi muốn thử một chút xem?  

Moria nghiến chặt răng, hung dữ nói.  

Cô vươn hai tay ra, hai thanh đoản đao khí tức khác biệt xuất hiện trong hai tay cô.  

Trên người cô chớp lóe quang mang màu đỏ, muốn ra tay lại bị Mạc Phàm giơ tay ngăn lại.  

- Mạc tiên sinh, để tôi giáo huấn cô ta một chút đi.  

Moria nhíu chặt mày, không cam lòng nói.  

Cô thân là thích khách số hai của Thứ Thần, tất nhiên biết tông môn ẩn thế.  

Nếu là trước đây, khi cô gặp được người của tông môn ẩn thế nhất định sẽ chạy trốn.  

Hiện giờ thì khác rồi, tông môn ẩn thế xuất hiện thì thế nào, không phải lúc trước có bốn người bị Mạc Phàm phong ấn một cách dễ dàng sao.  

Một người phụ nữ cũng dám đứng trước cửa Mạc gia làm càn, dù thế nào cô cũng phải giáo huấn Tần Tịch Nghiên này.  

- Để tôi tới.  

Mạc Phàm thản nhiên nói.  

Tu vi của Moria tăng lên không ít, nhưng vẫn kém Tần Tịch Nghiên không ít, cô ra tay chỉ như lời Tần Tịch Nghiên nói, bị Tần Tịch Nghiên rút sạch Ma Long.  

Moria liếc mắt nhìn Tần Tịch Nghiên với vẻ không cam lòng, vẫn thu hồi đoản đao lùi về phía sau Mạc Phàm.  

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, nhìn về phía Tần Tịch Nghiên.  

- Thực lực của cô và con Ngọc Kỳ Lân này cũng không tệ, hai người phối hợp lại, có khả năng Tiêu Dao Tử, Quỷ Thần Tử, Ân Tố Tố cộng thêm Hỗn Độn cũng không bằng cô, nhưng cô cảm thấy như vậy đủ mang Tiêu Dao Tử đi sao?  

Mạc Phàm không quan tâm lắm hỏi.  

Kỳ Lân vị thành niên đều là Tiên Thiên đỉnh phong, Ngọc Kỳ Lân là dị chủng, thực lực xấp xỉ Thần Cảnh.  

Tần Tịch Nghiên này không hổ là người có thiên phú trên Tiêu Dao Tử rất nhiều, trên cơ thể cô ta không chỉ có hạo nhiên chi khí có thể ngưng tụ đủ thánh nhân, dược khí toàn thân cũng là người đậm nhất mà hắn từng gặp trên Địa Cầu.  

Trừ chuyện đó ra, trên người Tần Tịch Nghiên còn có vài loại khí tức khác, mỗi loại khí tức đều không kém.  

Một người một Kỳ Lân ra tay, uy lực không thể đo lường.  

Nhưng Tần Tịch Nghiên chọn sai đối thủ rồi.  

- Vậy sao, vậy tôi muốn nhìn xem, cậu thật sự giống như trong truyền thuyết không, cường đại không gì ngăn cản được.  

Tần Tịch Nghiên khẽ nhướn mày, trong đôi mắt chớp lóe sắc bén, một thanh bạch ngọc kiếm xuất hiện trong tay cô ta.  

Long Bác và Hoa Diệp ở bên cạnh thấy Mạc Phàm và Tần Tịch Nghiên sắp ra tay, trên mặt lập tức lộ ra vẻ khó xử.  

Chỉ do dự một lát, bóng dáng Long Bác nhoáng lên một cái, liền xuất hiện ở giữa Mạc Phàm và Tần Tịch Nghiên.  

- Mạc tiên sinh, Tần tiên tử, có phải chuyện này không có đường sống thương lượng không?  

Long Bác nói.  

Với thực lực của ông ta, tuyệt đối không phải đối thủ của bất luận ai trong hai người này, nếu hai người này ra tay, có khả năng ông ta sẽ chết dưới tay hai người.  

Nhưng sự tồn tại của Kiêu Long, chính là bảo vệ Hoa Hạ bình yên.  

Nếu hai người thật sự ra tay, Mạc Phàm bị đánh bại thì Hoa Hạ sẽ mất đi một thiên tài ngàn năm khó có được.  

Tần Tịch Nghiên bị Mạc Phàm gi ết chết, không cần thế lực khác ra tay, bên trong Hoa Hạ sẽ xảy ra đại chiến trước, tổn hại là không thể tránh được.  

Như vậy không có một chút ưu đãi nào với Hoa Hạ, ông ta chỉ có thể lựa chọn một, ngăn hai người.  

- Chỉ cần cậu ta thả Tiêu Dao sư đệ, tôi sẽ lập tức rời khỏi Giang Nam.  

Tần Tịch Nghiên lạnh lùng nói, không có ý để đường sống.  

Long Bác thấy Tần Tịch Nghiên kiên quyết như vậy, lông mày nhíu lại, nhìn về phía Mạc Phàm xác nhận.  

- Mạc tiên sinh, cậu có thể nể mặt Long Bác, hơi lùi lại nửa bước không?  

- Tôi từng nói rồi, muốn mang Tiêu Dao Tử đi cũng được, nhưng phải giao Dạ Vô Nhai ra, nếu không Nho Môn tới một người tôi nhận một người, nhưng ông đã mở miệng cầu xin…  

Mạc Phàm dừng một lát, xuyên qua Long Bác nhìn về phía Tần Tịch Nghiên.  

- Nể mặt Long Bác, bây giờ cô có thể đi, nhưng lần sau tôi sẽ dẫn cô đi gặp Tiêu Dao Tử.  

Mạc Phàm thản nhiên nói.  

Hắn hoàn toàn không cần nể mặt Long Bác, nhưng Long Bác cho hắn ấn tượng không tệ, thả Tần Tịch Nghiên một lần cũng không sao.  

Lông mày Long Bác hơi giãn ra, dời mắt nhìn Tần Tịch Nghiên.  

- Tần tiên tử, chuyện này người sai vốn là Dạ Vô Nhai, cô xem có thể giao Dạ Vô Nhai cho Mạc tiên sinh không?  

- Long tiên sinh, ông bảo tôi giao Dạ sư đệ cho tiểu tử này, dùng để đổi lấy Tiêu Dao sư đệ, ông cảm thấy đây là phong cách của Nho Môn chúng tôi sao?  

Ánh mắt Tần Tịch Nghiên phát lạnh, lạnh giọng hỏi.  

Trái tim Long Bác đập nhanh hơn, trong chớp mắt tâm tình chìm vào đáy cốc.  

Tần Tịch Nghiên là người có tiếng nói một là một ở trong tông môn ẩn thế, cô ta từng đánh cược với người ta đoán tuyết rơi trước, nhưng kết quả ngày đó không có tuyết rơi, cô ta liền dùng tu vi dẫn tuyết tới.  

Nếu cô ta không chịu thỏa hiệp, ai cũng không có biện pháp.  

- Như vậy đi, Mạc tiên sinh đã đồng ý giải trừ Huyết Độc cho chúng tôi, Tần tiên tử có thể rời đi trước không, đợi Mạc tiên sinh giải trừ Huyết Độc xong thì quay lại xử lý ân oán giữa hai người?  

Long Bác bất đắc dĩ nói.  

Một người là thần thoại Hoa Hạ, một người là kỳ nữ tử của tông môn ẩn thế, muốn hai người không ra tay là không có khả năng.  

Ông ta chỉ có thể dựa vào lý do Huyết Độc này, đẩy chuyện giữa hai người ra sau, nhỡ đâu xảy ra biến cố gì thì sao?  

- Huyết Độc?  

Tần Tịch Nghiên nhướn mày, trong mắt lóe lên chút thay đổi, liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái.  

- Cậu ta không cần Ma Hồn Thảo cũng giải trừ được Huyết Độc sao?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất