Đám Tần Vô Nhai bị Mạc Phàm phong ấn, sao bọn họ dám ra tay với Mạc Phàm, ra tay với Mạc Phàm không khác gì thiêu thân lao đầu vào lửa.
Duy nhất có thể khiến Mạc Phàm kiêng kị, chính là tổ chức Nguyệt Hạ Chi Dực đứng phía sau bọn họ.
Nguyệt Hạ Chi Dực không chỉ thay đổi kết quả không ít cuộc chiến tranh, còn diệt không ít quốc gia, không ai có thể xem nhẹ Nguyệt Hạ Chi Dực, cho dù là thời đại hiện giờ cũng vậy.
Mạc Phàm nheo mắt, sắc bén lóe lên.
- Các người không động vào được Mạc gia tôi, cũng không động vào được Trần gia, tôi sẽ giết hai người trước, rồi đi diệt Nguyệt Hạ Chi Dực các người.
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
Chỉ là Nguyệt Hạ Chi Dực mà thôi, cũng dám uy hiếp hắn, vậy Nguyệt Hạ Chi Dực cũng biến mất đi.
- Mạc tiên sinh, cậu đây là quyết tâm đối nghịch với Nguyệt Hạ Chi Dực chúng tôi à, nếu Mạc tiên sinh đồng ý thả chúng tôi, cái cây nhỏ này coi như là lễ gặp mặt của Nguyệt Hạ Chi Dực chúng tôi tặng Mạc tiên sinh, chúng tôi cũng không gây khó dễ cho Trần gia nữa?
Charlieson nhíu mày, đôi mắt đảo liên tục, hỏi Mạc Phàm.“Ha ha!” Mạc Phàm cười nhạt.
Cái cây nhỏ này vốn được hắn hàng phục, là thứ thuộc về hắn, Charlieson lại lấy thứ này làm lễ gặp mặt, đúng là đủ hào phóng.
- Hai người tự mình ra tay, hay là để tôi ra tay?
Sắc mặt Charlieson và Rudy khó coi, lông mày nhíu chặt lại, trong mắt xuất hiện vẻ điên cuồng.
- Được lắm, nếu Mạc tiên sinh cố ý làm vậy, vậy thì đừng trách chúng tôi thừa dịp cậu yếu mà muốn mạng cậu.
Charlieson lạnh lùng hung dữ nói.
Ông ta từng có giao tế với không ít tu sĩ Hoa Hạ, khí tức trên người Mạc Phàm lên xuống bất định, rõ ràng là trên người có vấn đề gì đó.
Mạc Phàm lúc đỉnh phong, bọn họ hoàn toàn không thể làm gì, nhưng Mạc Phàm ở trạng thái này vẫn có thể liều một chút.
Dù sao còn đỡ hơn là chết, có lẽ liều mạng sẽ có một đường sống.
Nhỡ đâu đánh bại được Mạc Phàm, bọn họ sẽ chiếm được một đại khố rất rộng, cơ hội hiếm có như vậy đâu thế bỏ qua?
Hai tay ông ta xuất hiện lục quang, trực tiếp với vào trong không gian, khi rút ra trên ngón tay xuất hiện tám pho tượng bằng gỗ.
Ông ta ném pho tượng về phía Mạc Phàm, trên pho tượng chớp lóe lục quang, rồi nhanh chóng biến to.
Chỉ trong chớp mắt, những pho tượng này biến thành một đám người cao cỡ hai ba mươi mét rơi xuống đất, giống như cự nhân nhìn Mạc Phàm ở phía dưới.
Bên trong tám thụ nhân to lớn này, có toàn thân như hắc thiết tạo ra, đây là một cây vạn tuế ngàn năm chuyển thành, toàn thân giống như hợp kim, cho dù là pháp bảo cũng khó mà thương tổn được.
Có thân hình gầy yếu hơn nhiều, nhưng có trên trăm cánh tay, mỗi cánh tay như một thanh đao sắc bén.
Còn có thụ nhân mọc đầy dây, trên thân đầy gai nhọn, một con chim nhỏ không cẩn thận đậu lên trên, trong chớp mắt đã biến thành máu loãng.
…
Tám thụ nhân không giống nhau, nhưng tất cả đều tỏa ra lực lượng khiến tim người ta đập nhanh.
Ở đây ngoại trừ Mạc Phàm ra, vẻ mặt tất cả đều thay đổi.
Nhất là Âu Dương Nhược Tuyết, tám pho tượng này là tám thụ nhân rất nổi tiếng chỗ dựa của Charlieson, được xưng là Bát Thụ Nhân.
Mỗi thụ nhân không có cùng lực lượng, có lực lượng cường đại, có cơ thể rất cứng, có lực công kích rất mạnh, có khả năng khống chế đặc biệt, có kịch độc kiến huyết phong hầu.
Tám thụ nhân phối hợp với nhau, cho dù là Thần Cảnh trung kỳ cũng bị cầm chân ở bên trong.
Âu Dương Nhược Tuyết còn chưa kịp nhắc nhở Mạc Phàm, thân thể Rudy đã nhoáng lên một cái đến nơi cách Mạc Phàm không xa.
Mái tóc trên đầu ông ta không tính là quá dơ bỗng nhiên dài ra, tựa như đám rắn loạn vũ trong không trung, hào quang màu xám xuất hiện trong mắt ông ta.
- Mạc Phàm, cậu dám nhìn thẳng mắt tôi không?
Rudy trầm giọng hỏi.
Âu Dương Nhược Tuyết nghe thấy ông ta nói vậy, gần như nhắm mắt lại theo phản xạ có điều kiện, sau đó vội vàng kêu lên với Mạc Phàm:
- Mạc Phàm, đừng nhìn mắt ông ta, mắt của ông ta có thể biến cậu thành tảng đá đó.
Rudy này nhìn có vẻ yếu, nhưng thực ra không yếu chút nào, trái lại còn rất k hủng bố.
Ông ta không chỉ có lực khống chế đại địa và sơn mạch đáng sợ, nghe nói còn là đời sau của Medusa yêu nữ tóc rắn, có được đôi mắt của Medusa.
Phàm là người nhìn chằm chằm mắt ông ta, đều bị hóa đá vĩnh viễn, có không biết bao nhiêu người chết dưới đôi mắt này.
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, nhìn về phía Rudy với vẻ khinh thường.
“Ken két…” Âm thanh như kết băng vang lên trên tay hắn, làn da hắn lập tức biến thành màu xám như tảng đá, lan tràn về phía cánh tay.
Thấy một màn này, tâm tình Âu Dương Nhược Tuyết lập tức chìm vào đáy cốc.
Thực lực của Mạc Phàm chưa khôi phục hoàn toàn, tất nhiên là cô ta nhìn ra được, nếu không Mạc Phàm đã không nói nhiều với những người này như thế.
Bây giờ Mạc Phàm còn trúng nguyền rủa của Rudy, lần này không hay rồi.
- Hóa đá sao?
Mạc Phàm cười nhạt.
- Mạc tiên sinh không hổ là Mạc tiên sinh, trúng nguyền rủa của tôi còn có thể bình tĩnh như vậy, không biết kế tiếp cậu còn có thể duy trì bình tĩnh nữa hay không.
Rudy cười nói.
Trong câu nói thì tràn đầy sùng bái, nhưng giọng điệu nói chuyện lại đầy vẻ trào phúng.
Nói xong ông ta vươn hai tay ra, hào quang màu vàng đất sáng lên.
“Rầm rầm…” Sơn động bắt đầu lắc lư, tiếng tảng đá ma xát vang lên, tảng đá hình mũi tên to vươn ở bốn phương tám hướng ra.
- Đi!
Hai tay ông ta đẩy tới trước.
Mỗi một cái đều dày mấy chục thước, mũi tên cỡ một thước bay từ trong vách núi ra, giống như châu chấu đang bay rơi về phía Mạc Phàm, chi chít làm da đầu người ta run lên.
Cùng lúc đó, tám thụ nhân của Charlieson cũng động rồi.
Những thụ nhân này nhìn đa số đều rất vụng về, nhưng vừa động lại như một đạo lôi điện, lưu lại một chuỗi bóng dáng trước người Mạc Phàm.
Thấy thụ nhân và đại thạch đầy trời sắp đến trước người Mạc Phàm, trong lòng Âu Dương Nhược Tuyết và Trần Phàm Không căng thẳng.
Hai người bọn họ không có tư cách nhúng tay, nếu Mạc Phàm thua, chỉ sợ cái mạng nhỏ của bọn họ cũng không còn.
Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, liếc mắt nhìn thụ nhân và đại thạch một cái.
- Thực lực của hai người đều không tệ lắm, quả thật có thể đấu với tôi hiện giờ một phen, nhưng có một chuyện hai người sai rồi, các người không nên để tôi hàng phục Trường Sinh Linh Thụ này.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Charlieson và Rudy nhíu mày, trên mặt hiện lên vẻ nghi ngờ.
- Mạc Phàm, cậu đừng giả thần giả quỷ nữa thì hơn, như vậy chết không thoải mái đâu.
Charlieson nhíu mày nói.
Ông ta vừa nói xong sắc mặt thay đổi.
Chỉ thấy vòng tay lá cây trên tay Mạc Phàm trở nên sáng lên, từng đạo lục quang hóa thành quang quyển lan ra xung quanh.
Lục quang tới chỗ nào, cánh tay hóa đá của Mạc Phàm khôi phục như thường.
Đại thạch vốn tiến về phía Mạc Phàm, ngay sau đó tất cả biến mất, khi xuất hiện đã tới trên đỉnh đầu Charlieson.
Trong tám thụ nhân kia, một thụ nhân mọc đầy dây trên người vươn móng vuốt ra chộp lấy Rudy, mấy thụ nhân khác cũng cùng tấn công ông ta.
Công kích của hai người đều bị phản chiến.
- Sao có thể như vậy?
Hai người nhíu mày, khó mà tin nói.
Hai người chỉ hơi ngây người một lát, không do dự chạy về phía sơn động.
Vừa rồi bọn họ không rõ vì sao Mạc Phàm lại bình tĩnh như vậy, nếu lúc này còn không rõ lắm, vậy chỉ số thông minh của bọn họ có vấn đề rồi.
Chỉ sợ cả sơn động này đã bị cái cây nhỏ kia khống chế.
Không đợi bọn họ rời đi, giọng nói của Mạc Phàm vang lên từ phía sau.
- Đi, nếu hai người ra tay với tôi, đã muốn rời đi như vậy sao?