Khi Mạc Phàm mở mắt ra, đã là sáu ngày sau.
Hắn nhìn xung quanh, linh hồ giống như khối hổ phách lớn đã không khác gì tiểu hồ bình thường, thổ nhưỡng màu vàng cũng biến thành màu xám, không còn chút linh khí.
Không chỉ như vậy, Trường Sinh Linh Thụ vốn ký gửi trên cổ tay hắn cũng rời khỏi tay hắn, đứng thẳng ở sau lưng, tung ra từng phiến khí thể lục sắc, cung cấp không ít linh khí cho hắn.
Nhưng vì thời gian cung cấp linh khí quá lâu, lá cây Trường Sinh Linh Thụ hơi nhạt màu, cây không ngừng lung lay, giống như đứa bé ngủ gật.
- Xem ra mình vẫn xem nhẹ nguy hiểm của nhất nguyên cửu phân rồi.
Mạc Phàm nhìn Trường Sinh Linh Thụ nói.
Nếu không đủ linh khí, cho dù hắn hoàn thành mấy bước phía trước, cuối cùng vẫn không thể ngưng tụ cửu nguyên, có khả năng mấy nguyên trong đó vì không đủ linh khí mà vỡ ra.
Hắn tưởng rằng linh hồ cộng thêm linh thổ thì dư dả, bây giờ ngay cả Trường Sinh Linh Thụ đều đi ra, phần lớn là không đủ linh khí, hắn xuât hiện dị thường được Trường Sinh Linh Thụ cảm nhận thấy.
- May mà hàng phục cái cây nhỏ này.
Mạc Phàm hơi nhếch miệng nói.
Hắn vươn một tay ra, khí thể màu tím xuất hiện trong tay hắn.
Cây nhỏ ngẩng đầu, giống như người đói bụng mấy ngày nhìn thấy đồ ăn, toàn bộ lá cây đều vươn về phía tử khí.
Mạc Phàm ra lệnh với cái cây nhỏ, cái cây nhỏ cuốn lấy tử khí quay về cổ tay Mạc Phàm.
Lúc này Mạc Phàm mới nhìn trong cơ thể hắn, tam nguyên Tinh Khí Thần mỗi cái có chín cái, vây thành vòng tròn ở đan điền, khí hải và linh đài, nhỏ hơn trước một chút, nhưng Tinh Nguyên và Thần Nguyên to hơn Khí Nguyên, chuyển động đâu vào đấy, giống như ngôi sao trong bầu trời đêm.
Nhìn thấy những thứ này, Mạc Phàm cười khẽ.
Tuy vô cùng nguy hiểm nhưng cuối cùng vẫn thành công, kế tiếp hắn chỉ cần thiên tài địa bảo, đẩy tam nguyên Tinh Khí Thần tới viên mãn là được.
- Không biết cảnh giới Cửu Nguyên như vậy có thực lực thế nào.
Trong mắt Mạc Phàm lóe lên chờ mong, tò mò nói.
Kiếp trước khi ở Tu Chân giới, bởi vì lúc hắn tu luyện đã qua tuổi thời cơ tốt, lại có máu lười trong người, thực lực chỉ đến Kim Đan ngưng luyện viên mãn, hiện giờ hắn ngưng tụ cửu nguyên, coi như là bán viên mãn, có thể phát huy ra bao nhiêu thực lực hắn cũng không biết.
- Có lẽ phải thử mới biết được.
Mạc Phàm cười nhạt một tiếng, chậm rãi đứng dậy.
Theo hắn đứng dậy, mật thất do Cửu U Cung làm thành quanh hắn lập tức mở ra, chớp lóe hắc quang rồi biến mất trong tay hắn, toàn bộ trong sơn động xuất hiện trong mắt hắn.
Lúc này sơn động không thể nói là sơn động nữa, đại sơn vốn cao cây số, vạn mét vuông, lúc này tựa như một đống đất rỗng bên trong, không chỉ thấp hơn rất nhiều, cỏ cây trên sơn bích và trong sơn động giống như bị phơi nắng, hết sạch linh khí.
Rõ ràng là hắn hấp thu linh khí không chỉ nhiều như lúc trước suy đoán, linh khí tích lũy dần dần trong sơn động cũng tiến vào trong cơ thể hắn hết.
Trong sơn động, Trần Phàm Không và những người Trần gia đã mang linh thảo linh dược đi, chỉ còn lại Trần Huyền Phong và mấy võ sĩ Trần gia đứng ở cửa động.
Hắn mới xuất hiện, Trần Huyền Phong nhíu mày vội vàng đi tới.
- Mạc, lão đại, cuối cùng cậu cũng đi ra rồi.
Trần Huyền Phong nói với vẻ gượng gạo.
Bọn họ ở cùng ký túc xá, rõ ràng nhìn không bắt mắt, thực ra là Mạc tiên sinh danh chấn thế giới, đổi lại là ai đều cảm thấy không được tự nhiên.
- Đến thời gian đàm phán với Nguyệt Hạ Chi Dực rồi à?
Mạc Phàm hỏi.
Hắn đã đồng ý với Trần Phàm Không giải quyết chuyện này giúp Trần gia, tuy Charlieson và Rudy đã bị giết, nhưng đàm phán này vẫn tiếp tục.
- Đúng vậy.
Trần Huyền Phong gật đầu.
- Chúng ta qua đó.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Hình như Âu Dương Nhược Tuyết rất sợ Nguyệt Hạ Chi Dực, nhìn xem thế lực này sẽ phái người như nào tới.
- Phi cơ trực thăng đã ở bên ngoài, chúng ta, mời…
Trần Huyền Phong hơi sợ hãi nói.
Mạc Phàm lắc đầu cười, vừa nhấc chân đã tới bên cạnh Trần Huyền Phong.
- Không cần câu nệ như vậy.
Hắn vỗ vai Trần Huyền Phong nói.
- Tôi có thể hỏi cậu một chuyện không?
Trần Huyền Phong nhíu mày, cuối cùng không nhịn được nói.
- Hỏi đi, nếu có thể trả lời cậu, tôi chắc chắn sẽ trả lời.
Mạc Phàm giống như đã sớm dự đoán được, cười nhạt nói.
- Vì sao cậu lại giúp tôi?
Trần Huyền Phong nói.
Lẽ ra anh ta không nên suy đoán tâm tư người giống như Mạc Phàm.
Dù sao đối với một cường giả mà nói đây là một nghi ngờ, nghi ngờ một cường giả, không khác gì thiêu thân lao đầu vào lửa.
Nếu là một số cao thủ tính tình kỳ lạ, hoàn toàn có thể giết anh ta.
Nhưng anh ta không thể không hỏi.Trên trời sẽ không vô duyên vô cớ rơi một bánh nhân thịt xuống, tuy anh ta ở cùng phòng ký túc xá với Mạc Phàm, nhưng so với những người khác chỉ gặp mặt vài lần, ăn cơm vài lần, không còn tiếp xúc gì khác, quan hệ cũng rất bình thường.
Mấy ngày nay anh ta luôn điều tra hội ngũ lão và Nguyệt Hạ Chi Dực, kết quả không tra được gì.
Như vậy chỉ có một khả năng, người bên cạnh anh ta không có tư cách tiếp xúc với hai thế lực này.
Trần gia bọn họ xảy ra chuyện, Mạc Phàm không chỉ tự mình tới, còn không tiếc đắc tội hai thế lực là hội ngũ lão và Nguyệt Hạ Chi Dực.
Chuyện này đúng là không bình thường, khác thường là ma quỷ, chắc chắn bên trong còn nguyên nhân gì đó mà anh ta không biết.
- Chuyện này sao?
Mạc Phàm hơi nhếch miệng cười khẽ.
- Có thể trả lời tôi không, Mạc tiên sinh?
Trần Huyền Phong nghiêm túc nói.
- Sở dĩ tôi sẽ giúp cậu, nhất định là trước kia hoặc sau này cậu từng làm chuyện gì đó, để tôi có lý do nhất định phải giúp cậu, bây giờ cậu không thể biết những chuyện này, nếu cậu rảnh rỗi thì tới Mạc gia chúng tôi với Sử Hàng, Tiểu Phương lựa chọn một bộ công pháp trên bia luyện công, đợi cậu tu luyện tới cảnh giới của tôi, tất nhiên sẽ hiểu, ngoài ra tôi không có toan tính gì với Trần gia cậu.
Mạc Phàm giải thích.
Một đời này hắn tiếp xúc với Trần Huyền Phong rất ít, nhưng không phải chưa từng tiếp xúc.
- Trước kia hoặc sau này…
Trần Huyền Phong lặp lại những lời Mạc Phàm nói, giống như đã hiểu, lại giống như không hiểu chuyện gì, chẳng lẽ thật sự có kiếp trước kiếp này?
Nhưng anh ta không truy hỏi tiếp nữa, Mạc Phàm đã nói mình không có ý đồ gì với Trần gia, nếu anh ta lại hỏi tiếp thì đúng là không biết điều, chỉ cần Mạc Phàm không có ác ý với Trần gia là được.
- Củi mục như tôi còn có thể tu luyện sao?
Trong mắt Trần Huyền Phong lóe lên chờ mong, hỏi.
Anh ta là phế thiếu của Trần gia, cả thủ đô đều biết chuyện này, từ nhỏ đã bị không ít người đùa giỡn.
Nếu có thể tu luyện công pháp, anh ta đã không bị ép tới Giang Nam học đại học.
- Cậu đến đó thì biết, chúng ta đi thôi, giải quyết chuyện của Trần gia trước rồi nói sau.
Mạc Phàm ra vẻ thần bí nói.
Quả thật cơ thể Trần Huyền Phong khác với người thường, nhưng không phải không thể tu luyện, chỉ là công pháp Trần gia không thích hợp với Trần Huyền Phong, hay là nói công pháp trên Địa Cầu không thích hợp với anh ta.
Trên bia luyện công của Mạc gia hắn, ít nhất có mấy chục công pháp để Trần Huyền Phong tu luyện.
Nếu hắn muốn có thể nhiều hơn nữa, mấy chuyện này làm khó được hắn sao?
- Được rồi.
Lúc này vẻ mặt Trần Huyền Phong mới tốt hơn.
Hai người cùng tiến lên phi cơ trực thăng, lái về phía Lỗ Châu.