Thần Y Trọng Sinh

Chương 297

Cơ thể này của A Hào nhìn thế nào cũng không giống người bình thường, cho dù không phải bộ đội xuất ngũ, cũng từng trải qua huấn luyện đặc biệt.  

Điều kiện tốt như vậy, lại đi làm nô lệ cho người ta mặc người ta sai bảo, đúng là đáng tiếc.  

- Tới chỗ chúng tôi cũng được, chúng tôi cho anh làm tiểu đội trưởng, bao ăn bao ở, tiền lương hai vạn, tìm được bảo bởi tính khác, thế nào?  

Cách đó không xa, một người đàn ông cầm cái nỏ cười nói.  

Bọn họ là đội mạo hiểm chuyên nghiệp, còn đăng ký công ty, tất nhiên phúc lợi và đãi ngộ tốt hơn đội mạo hiểm bình thường nhiều.  

- Triệu Tân, anh có ý gì, muốn cướp người với chúng tôi sao?  

Thanh niên punk nhíu mày, bất mãn quát người đàn ông cầm nó.  

- Chẳng lẽ chỉ đồng ý cho Tham Lang các anh ra tay, Long Đằng chúng tôi không thể chen chân vào à, hơn nữa sau này nói chuyện chú ý một chút, anh không phải Phá Quân, không có tư cách nói chuyện với tôi như vậy, lần sau còn như vậy, đừng trách tôi không nể mặt lão đại Phá Quân của anh.  

Triệu Tân híp mắt, khóe miệng nhếch lên nụ cười mỉa.  

Anh ta là đội trưởng đội Long Đằng, ai cũng có thể khoa tay múa chân với anh ta sao?  

Thanh niên punk nghiến răng, nhíu mày muốn tiến lên, lại bị Phá Quân người đàn ông có hình xăm ở bên cạnh ngăn cản.  

- Được rồi!  

Anh ta lạnh lùng liếc Triệu Tân một cái, vươn tay ra với A Hào.  

- Người anh em này, tôi thấy anh không tệ, từ bộ đội ra ngoài, có hứng thú với Tham Lang chúng tôi không?  

Bên trong Tham Lang bọn họ đều là bộ đội đặc chủng xuất ngũ, nhất cử nhất động của A Hào đều tương tự như bọn họ, chắc chắn là từ bộ đội ra.  

- Không có hứng thú, tôi còn bận việc, các người đi đi.  

A Hảo lạnh lùng nói, tiếp tục công việc của anh ta.  

Phá Quân bị từ chối, nhíu mày, biểu cảm trên mặt có chút không được tự nhiên. Không đợi Phá Quân mở miệng tiếp, thanh niên punk đã xông lên, nắm chặt lấy quần áo A Hào.  

- Con mẹ nó, mày là ai mà ngang ngược như vậy, dám nói chuyện với lão đại chúng tao thế à, lão đại chúng tao thấy mày đáng thương mới tuyển mày vào, tao hỏi lại mày lần nữa, máy gia nhập hay không gia nhập?  

Chu Trường Hoàng nhíu mày, nhìn về phía Mạc Phàm như trưng cầu ý kiến. Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, lắc đầu nhìn phong cảnh nơi xa, tiếp tục uống nước.  

- Tôi cho anh một giây lấy tay của anh ra, nếu không tôi mặc kệ anh là bộ đội gì, tự gánh lấy hậu quả.  

A Hào dừng công việc, quay đầu, lạnh lùng nhìn chằm chằm thanh niên punk này nói.  

Thanh niên punk hơi sững sờ, sau đó khóe miệng nhếch lên, trên mặt là biểu cảm khinh thường.  

- Mẹ kiếp, tôi sợ chắc, bộ đội xuất ngũ tình nguyện làm chó cho một ông già một đứa con nít, cũng không nguyện ý làm sói, đúng là làm mất mặt quân nhân, tôi không bỏ tay ra đấy, xem anh làm gì được tôi?  

Anh ta là bộ đội xuất ngũ không lâu, chưa tìm được công việc thích hợp nên gia nhập đội mạo hiểm Tham Lang.  

Tuy bộ dạng anh ta không cường tráng như A Hào, nhưng anh ta cảm thấy mình không yếu hơn A Hào được. Thanh niên punk vừa nói những lời này,  

lập tức hấp dẫn không ít ánh mắt, thậm chí còn có người bắt đầu ồn ào.  

- Tiểu tử, bộc lộ tài năng đi.  

- Để anh ta nhìn xem bản lĩnh của anh thể nào.  

Lần này Phá Quân không ngăn cản, lùi về sau vài bước, nhìn A Hào tràn đầy chờ mong, hiển nhiên là ngầm đồng ý với hành động của thanh niên punk. A Hào nhíu mày, hàn quang trong mắt như đạo phong dưới trăng. Anh ta ghét nhất bị ba chuyện, thứ nhất sỉ nhục người nhà anh ta, thứ hai sỉ nhục thân phận quân nhân của anh ta, thứ ba sỉ nhục lão đại của anh ta. Người thanh niên này đã làm hai điều trong đó.  

Anh ta buông đồ trong tay xuống, nhìn thoáng qua Mạc Phàm.  

- Theo bản tâm đi, không cần hỏi tôi. Mạc Phàm cười nhạt nói. Dọc đường bọn họ rất bận rộn, xe Mobile Home đều đổi thành xe việt dã, nhưng không thể bị người ta bắt nạt trên đầu còn chịu đựng, cho đến bây giờ đều không cần nhịn.  

- Ôi, đánh nhau còn cần trưng cầu ý kiến chủ nhân, anh làm nô lệ khá thật, nhưng anh chọn chủ nhân nào không chọn, lại chọn một tên nhóc, đúng là đầu bị nước vào.  

Thanh niên punk châm chọc khiêu khích nói.  

A Hảo nhíu mày, ánh sáng lạnh trong mắt lại thịnh hơn vài phần, anh ta đứng dậy, dáng người cường tráng càng cao lớn hơn, khí thế toàn thân cũng lộ ra. Năm ngón tay anh ta mở ra, đánh về phía thanh niên punk. Thanh niên punk vội vàng đi chắn, nhưng tay mới đụng vào A Hào, trên khuôn mặt tràn đầy hung hãn của anh ta bỗng nhiên thay đổi, tay bị hất văng ra. A Hào thoải mái nắm lấy áo thanh niên punk, tiện tay ném một cái.  

“Phù phù” một tiếng, thanh niên punk bị ném đến ngoài năm thước trên sống, bọt nước bắn lên.  

- Nể mặt anh cũng là quân nhân, tôi tha cho anh tội chết, nhưng nếu tiếp tục sĩ nhục thân phận quân nhân của tôi, lại sỉ nhục Mạc tiên sinh, tôi sẽ giết anh. A Hào lạnh lùng nói với thanh niên punk ướt sung trong sông.  

Giọng nói lạnh lẽo khiến không ít người sởn gai ốc, không ai hoài nghi lời anh ta nói.  

Anh ta nói xong tiếp tục nướng đồ, dựng trại.  

Hai mắt không ít người sáng lên, chẳng trách một già một trẻ cũng dám lui tới hoang sơn dã lĩnh, hóa ra là có vệ sĩ lợi hại như thế.  

Không nói đến công phu thế nào, chỉ nguyên vừa rồi có thể ném thanh niên punk tới năm thước, đủ để xé ác lang.  

- Người anh em, không tệ đầu, chắc mọi người là người Đông Hải đúng không, mọi người chuẩn bị đi đâu hải thuốc, nếu là  m Sơn mà nói, chúng ta hợp thành một tổ nhé?  

Triệu Tân đi tới nhiệt tình nói. Nghe giọng đám A Hào liền biết là người Đông Hải, A Hào trung thành với Mạc Phàm như vậy, muốn lập tức mượn sức không dễ dàng gì, nhưng từng bước một cũng không phải không thể. Dù sao người mang tuyệt kỹ, ai nguyện ý làm hạ nhân bảo vệ một già một trẻ cả đời, ít nhất anh ta sẽ không.  

- Cảm ơn, chúng tôi muốn đi  m Sơn hải thuốc, nhưng không cần cùng tổ với người khác.  

A Hào ôn hòa nói, tiếp tục công việc trong tay.  

Trong ba người bọn họ, kém nhất là anh ta, bọn họ cần cùng tổ với người khác sao?  

- Người anh em, không phải anh đang nói đùa đấy chứ, các anh đi  m Sơn mà không cần tổ đội, tôi dám đánh cược, cho dù anh có thể xé mãnh hổ, ba người  

đến  m Sơn cũng chỉ có thể một đi không về.  

Triệu Tân cười nói.  

Xung quanh  m Sơn ít dấu chân người, sở dĩ sẽ như vậy, một là vì con người không dám đi qua đây, hai chính là rất nhiều người đi mà không có về. Đừng nói là Tham Lang, Long Đằng bọn họ, trước đó có đội mạo hiểm đứng top 10 trong nước tên là Độc Xà, 10 người trang bị rất hoàn mỹ, kinh nghiệm phong phú đi vào, chỉ có một người trốn thoát, sau này người kia cũng điên rồi. Độc Xà là đội mạo hiểm mạnh như thế cũng bị giết, một mình A Hào phải bảo vệ hai phế vật chu toàn.  

Mang theo Mạc Phàm và Chu Trưởng Hoàng là bọn họ nể mặt A Hào, ai biết vẫn bị A Hào từ chối.  

Ánh sáng lạnh trong mắt Triệu Tân chớp lóe, trên mặt hiện lên buồn bực.  

- Nếu người anh em này tự tin như thế, vậy tôi chúc ba vị gặp may.  

Mấy người khác chuẩn bị mời chào A Hào cũng xoay người quay về.  

Tuy thực lực quan trọng, nhưng không thể thiếu xem xét thời thế.  

Nếu đều tự tin mù quáng như A Hào, sớm muộn gì cũng biến mất trong giới  

mạo hiểm như Độc Xà.  

Người như vậy không cần chiêu nhập tốt hơn, ít nhất hiện giờ không cần. A Hào cũng không để ý bọn họ, tiếp tục bận việc, rất nhanh mùi thơm của đùi cừu nướng, khoai lang và bắp ngô tỏa ra. Lúc này có một nam một nữ đi từ trong thôn tới, không ít người nhìn qua, có một số người trong đó vội vàng đi tới.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất