Lỗ Lão Hổ và Mộc Phong Nhạc nhìn Mạc Phàm vẫn không nhúc nhích, trên mặt càng lo lắng nhiều hơn.
- Chắc lần này xong đời rồi.
- Vị đại sư này, Lỗ gia tôi ngoại trừ bảo vật này, còn có đồ gia truyền khác, chỉ cần bà giải Hàng Đầu Thuật trên người Mạc tiên sinh và mẹ tôi, lập tức rời đi, Lỗ Lão Hổ tôi nguyện ý dâng toàn bộ bảo vật của Lỗ gia.
Ánh mắt Lỗ Lão Hổ âm tình bất định một lát, nói.
- Lỗ Lão Hổ, ngày ấy tôi tìm cậu muốn cái răng này, nếu cậu đưa cái răng này cho tôi, tất nhiên sẽ không có chuyện ngày hôm nay, nhưng cậu rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, bảo vật Lỗ gia này còn cần cậu cho tôi à, tôi không chỉ muốn bảo vật Lỗ gia các người, còn muốn mạng tất cả những người ở đây.
Lão phụ cười nói, trong mắt đều là tàn nhẫn.
Vẻ mặt Lỗ Lão Hổ ngẩn ra, bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì đó.
Nửa năm trước, ông ta gặp một lão phu nhân vừa già vừa xấu ở trên đường, cầm một cây gậy trong tay.
Phụ nhân này hỏi ông ta có phải trong nhà có đồ gia truyền là một cái răng thú hay không, ông ta thấy lão phu nhân lạ mặt liền không để ý đến.
Lão phu nhân này nói thêm một câu, nếu như đưa răng thú cho bà ta, sẽ không bị tai bay vạ gió.
Lúc ấy ông ta không để ở trong lòng, bảo người ta đuổi lão phu nhân đó đi.
Lỗ gia bọn họ đứng số một số hai ở Hoa Bắc, đồ gia truyền há có thể ai muốn cũng cho?
Lão phu nhân muốn đồ gia truyền nhà ông ta và cái đầu người này là một người sao.
- Là bà!
- Ha ha, nghĩ ra rồi à, nhưng muộn rồi.
Lão phụ cười âm hiểm nói.
- Chuyện này…
Lỗ Lão Hổ hoang mang lo sợ.
Nếu như ngay cả lấy bảo vật cất giấu ra cũng không làm gì được, ông ta thật sự hết cách rồi, sớm biết như vậy đã đưa chiếc răng đó cho lão phụ này.
Chỉ là một món đồ cất giữ trong tay ông ta, không phải không thể đưa cho lão phu nhân này.
Lão phu nhân thấy bộ dạng hối hận của Lỗ Lão Hổ, không để ý chút nào, bay về phía Mạc Phàm.
- Tiểu tử, nếu cậu không còn quân bài chưa lật, cái răng này, tôi phải mang đi rồi.
Lão phụ cười đắc ý nói.
Lão phụ mới nói xong, một bóng trắng bay từ trong túi Mạc Phàm ra.
“Keng!” Ba đạo kiếm khí bay vút lên, lập tức chém về phía lục phủ ngũ tạng của lão phụ kia.
Lão phụ hơi sững sờ, một đám huyết vụ bay về phía ba đạo kiếm khí kia.
Đám huyết vụ của bà ta mới bắ n ra, một giọng nói như chuông bạc vang lên.
- Người kỳ lạ, ngươi bị lừa rồi.
Bóng trắng kia lại lóe lên, nhảy lên đầu lão phụ, trên móng vuốt lông lá xù xì, một ấn ký phong cách cổ xưa sáng lên, khắc ở mi tâm lão phu nhân, đúng là tiểu hồ ly.
- Hóa Mộc!
Tiểu hồ ly khẽ nói hai chữ, vội vàng lùi về phía sau.
Một màn bất chợt tới này khiến lão phu nhân, Lỗ Lão Hổ và những người xung quanh đều sửng sốt.
- Hồ ly có thể nói sao?
- Chuyện này…
Một đám người nhìn chằm chằm tiểu hồ ly trôi nổi giữa không trung, trong mắt đều là khó mà tin.
Ba đạo kiếm khí biến mất vào trong huyết vụ, trong chớp mắt bị tan sạch.
Mắt màu đỏ của lão phu nhân hơi nheo lại, liếc mắt nhìn tiểu hồ ly một cái, bất nộ phản hỉ.
- Thanh Khâu Nhất Tộc có thể nói, vậy mà tu vi chỉ có Trúc Cơ kỳ, nếu mang về đưa cho vu chủ chúng tôi, vu chủ chúng tôi nhất định sẽ cao hứng.
Lão phu nhân cười nói.
- Người kỳ lạ, ngươi cười cái rắm, bộ dạng xấu còn chưa tính, không trách ngươi, tối rồi mà ngươi còn đi ra ngoài dọa người, dọa người cũng không trách ngươi, ngươi lại chỉ xuất hiện một cái đầu, đây là lỗi của ngươi, nhanh giải thuật thối nát trên người Mộc Đầu nhà ta, nếu không bổn đại tiểu thư sẽ biến người kỳ lạ như ngươi thành cọc gỗ, sau đó cắt ngươi thành mảnh nhỏ.
Tiểu hồ ly khẽ nâng cằm, kiêu ngạo nói.
- Biến thành cọc gỗ?
Lão phụ cười khinh thường.
- Hóa Mộc Tuyệt của Thanh Khâu Nhất Tộc coi như lợi hại, nhưng dùng sai nơi rồi.
Nếu Phi Đầu Hàng của bà ta có thể bị pháp thuật thương tổn, bà ta sẽ không đau khổ cay đắng tu luyện Phi Đầu Hàng này.
Hai mắt tiểu hồ ly mở to, vẻ mặt mờ mịt.
- Mộc Đầu, Hóa Mộc Tuyệt của ta vô dụng rồi?
- Quay về đi.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Một khi tu luyện Phi Đầu Hàng, có đủ huyết sát để dùng, huyết sát không chỉ có thể ăn mòn sắt thép, ngay cả pháp bảo, linh khí đều có thể ăn mòn, thứ tầm thường đều không tránh khỏi.
Ngoại trừ huyết sát ra, người tu luyện Phi Đầu Hàng không tầm thường, không chỉ cứng như sắt thép, còn có thể khiến hơn một ngàn pháp thuật không có tác dụng.
Nếu vừa rồi tiểu hồ ly tấn công ngũ tạng bà ta còn có tác dụng, quả thật dùng Hóa Mộc Tuyệt tấn công đầu bà ta không có tác dụng gì.
Đây cũng là lý do Hàng Đầu Sư bí quá hóa liều, tu luyện Phi Đầu Hàng.
Càng là công pháp nguy hiểm, cũng càng lợi hại.
Nghe nói nếu luyện thành Phi Đầu Hàng, một cái đầu cũng có thể vân du khắp nơi, thôn sơn thực hải, uy lực vô cùng lớn.
“A!” Miệng tiểu hồ ly há to, mặt tái xám, buồn bực đi về phía Mạc Phàm.
- Còn muốn chạy, ở lại cho lão thân.
Lão phu nhân cười lạnh lùng, trong chớp mắt một đám huyết vụ bao vây tiểu hồ ly ở trong.
Vẻ mặt tiểu hồ ly thay đổi, trên móng vuốt phiếm bạch quang, muốn thoát khỏi huyết vụ theo bản năng.
“Tí tách…”
“A!” Huyết vụ này như nham thạch nóng chảy, trong chớp mắt trên móng vuốt của tiểu hồ ly huyết nhục mơ hồ, vì đau đớn mà trong mắt có lệ.
- Vật nhỏ, tao khuyên mày nên thành thật ở bên trong, nếu không lát nữa bộ lông xinh đẹp của mày còn khó coi hơn khuôn mặt lão thân.
Lão phu nhân cười mỉa nói.
- Mộc Đầu, nhanh cứu ta ra ngoài, trong này rất thối.
Tiểu hồ ly mang theo tiếng nức nở, kêu lên với Mạc Phàm.
Mạc Phàm hơi híp mắt, hàn quang nở rộ, đúng lúc này, lông mày của hắn nhíu lại.
Lão phu nhân không thèm liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, đắc ý nói:
- Cứu mày, chính cậu ta cũng sắp chết, cứu mày như thế nào, còn nữa, mày đã là của vu chủ chúng tao, phải nghe lời, không nghe lời sẽ bị trừng phạt.
Bà ta lại b ắn ra một đám huyết vụ, một trận cuồng phong nhấc lên, tiểu hồ ly lập tức bay về phía vách tường.
“Rầm!” tiểu hồ ly đập mạnh vào vách tường.
“A…” Lông trên người tiểu hồ ly đụng vào huyết vụ, lập tức bị ăn mòn một mảng lớn, vừa rồi còn trắng như tuyết, lúc này đầy máu đỏ.
- Người kỳ lạ, cho dù toàn thân bổn đại tiểu thư bị thiêu cháy, cũng xinh đẹp hơn ngươi.
Tiểu hồ ly tức giận nói.
- Vật nhỏ, miệng còn rất cứng đó, xem mày còn chống đỡ được bao lâu.
Lão phu nhân nhíu mày, một đám sương lại bay ra.
- Bà đủ rồi đó, bà tám xấu xí, bắt nạt một con hồ ly thì có bản lĩnh gì, có bản lĩnh bà bắt nạt tôi đây này?
Bên cạnh Mạc Phàm, Mộc Phong Nhạc cố kìm nén sợ hãi trong lòng, đứng ra nói.
- Ôi, đúng là có không ít người không sợ chết, một phàm nhân cũng dám vô lễ với lão thân, cậu đã muốn chết như vậy tôi sẽ tiễn cậu một đoạn.
Lão phu nhân lạnh lùng nói, một đám huyết vụ bỏ qua tiểu hồ ly, muốn bắn về phía Mộc Phong Nhạc.
Không đợi bà ta bắn huyết vụ tới, giọng nói lạnh lùng của Mạc Phàm vang lên.
- Thích bắt nạt người yếu hơn bà như vậy sao, bà đã tự tin với Phi Đầu Hàng của mình như thế, tôi chơi với bà được rồi.
- Cậu sao?
Lão phu nhân nhìn lướt qua Mạc Phàm mọc đầy cỏ trên người, cười khinh thường.
- Muốn đấu với lão thân, cậu phải giải trừ cỏ trên người cậu trước rồi nói sau, nếu không cậu đấu với lão thân tôi thế nào?
Mạc Phàm lắc đầu cười, sắc bén trong mắt tùy ý mà ra.
- Bà thực sự nghĩ rằng tôi không giải được Tuyệt Hàng này sao?