Thang Máy Cầu Sinh, Ta Có Thể Dự Báo Tầng Lầu Tin Tức!

Chương 22: Diệp Hoa

Chương 22: Diệp Hoa
"Chết đi! Chết đi, chết đi!!"
Nương theo tiếng nói nhỏ của người phụ nữ, con dao trong tay đã đâm tới đâm lui bảy tám lần, và gã thanh niên kia cũng đã chết.
Sau khi giết chết gã thanh niên, người phụ nữ lộ ra nụ cười chiến thắng, chiêu này của ả chưa bao giờ thất bại.
Đồng thời, dựa vào mỹ nhân kế, ả đã nâng cấp thang máy lên cấp ba, chỉ còn một chút nữa là lên cấp bốn.
Ở phía bên kia, Lâm Phong nghe thấy tiếng kêu thảm thiết liền vội vàng chạy theo hướng âm thanh.
Không cần nghĩ cũng biết chắc chắn có người sống ở tầng này gặp chuyện.
Còn chuyện gì xảy ra thì phải tận mắt chứng kiến mới biết được.
"Ghê vậy, cô gái này ác thật!"
Lâm Phong nhìn thấy vũng máu cùng người phụ nữ đang di chuyển vật liệu, liền hiểu ra chuyện gì đã xảy ra.
Lâm Phong giơ súng, chậm rãi tiến lại gần.
"Giơ tay lên!"
Nghe thấy tiếng nói, người phụ nữ nhìn lại, phát hiện ra một người cầu sinh khác. Ả cười lạnh trong lòng, xem ra hôm nay có thể nâng cấp thang máy lên cấp bốn rồi.
"Anh ơi, hắn, hắn, hắn vừa nãy định cưỡng hiếp em, em lỡ tay... Xin lỗi, xin lỗi anh..."
Người phụ nữ run rẩy nói, vẻ mặt điềm đạm đáng yêu, quần áo trên người cũng vô tình bắt đầu tuột xuống.
Ả không tin có người đàn ông nào lại không hứng thú với cơ thể mình.
"Anh ơi, anh mạnh mẽ như vậy, có thể bảo vệ em được không?"
Người phụ nữ không chớp mắt nhìn khẩu súng lục trong tay Lâm Phong, thầm nghĩ, nếu mình có được khẩu súng này, thì sau này còn cần phải hi sinh sắc đẹp làm gì?
Thấy Lâm Phong không nói gì, người phụ nữ cho rằng hắn đã bị mình mê hoặc rồi, dù sao trông Lâm Phong cũng chỉ như một sinh viên vừa tốt nghiệp, dễ dàng bị mê hoặc cũng là chuyện thường.
Haha, tiểu ca ca đẹp trai như vậy, thật sự là không nỡ xuống tay mà.
Người phụ nữ vừa nghĩ, vừa chậm rãi tiến về phía Lâm Phong.
Đùng!
Thấy người phụ nữ tiến lại gần, Lâm Phong lập tức cảnh giác, rồi nổ súng ngay lập tức.
Đầu người phụ nữ trong nháy mắt bị bắn thành hai mảnh, khỏi cần nói đến chuyện chết không nhắm mắt.
"Muốn mê hoặc tôi à? Còn non lắm."
Lâm Phong khinh thường nói, sau đó nhìn cái xác chết kia, bỗng cảm thấy rùng mình.
Con mẹ nó, đúng là không phải dạng vừa!
Sau đó, Lâm Phong lấy đi tất cả vật tư hữu dụng trong hai thang máy, bận rộn nửa tiếng, Lâm Phong mới bắt đầu thu thập sắt vụn.
Trong thang máy của hai người kia cũng không có gì hữu dụng, nhưng nhặt được 10 đồng xu vàng xem như một niềm vui bất ngờ.
Lúc này, vật tư cần thiết để nâng cấp còn thiếu 20 kg vật liệu gỗ, 80 kg sắt và 3 đồng xu vàng.
Sắt thì không cần lo, Lâm Phong định nhét đầy những ngăn còn lại của ba lô da trâu.
Nửa giờ còn lại, Lâm Phong thu gom được 400 kg sắt vụn và 200 kg đồng nát, lại chất đầy sắt vụn vào những chỗ trống trong thang máy, cũng được mấy chục kg.
Mặc dù không biết đồng có hữu dụng hay không, nhưng Lâm Phong cho rằng rất cần thiết phải mang theo, thực ra còn có không ít kim loại khác, nhưng thời gian không còn nhiều, sau này nếu có cơ hội quay lại thì lấy thêm vậy.
Bây giờ, để nâng cấp thang máy chỉ còn thiếu 20 kg vật liệu gỗ và 3 đồng xu vàng.
Sau khi kiểm kê lại vật tư của hai người kia, Lâm Phong nhếch mép, ngoài vật tư cần thiết để nâng cấp ra thì cũng không có gì hữu dụng.
Hai cái bánh mì cứng ngắc, một khúc gỗ, một cây cung tự chế, ba gói lương khô, 5 chai nước và một cái rìu sắt.
Đó là tất cả mọi thứ trong hai thang máy.
"Thật mẹ nó nghèo."
Lâm Phong nhếch mép, sau đó ném hai cái bánh mì cứng như đá cho Velociraptor.
Con hàng này cũng không kén chọn, nuốt chửng ngay.
Hôm nay, ao vô tận lại cho ra một thứ khiến Lâm Phong khá bất ngờ, đó là rắn nước!
Một con rắn nước màu đen dài khoảng một mét, nhớ không nhầm thì loại rắn này không có độc.
Với lại Lâm Phong cũng không ăn được loại này, thế là liền thưởng cho Velociraptor nhỏ.
Velociraptor nhỏ được Lâm Phong cho phép thì ngay lập tức táp vào đầu rắn, răng rắc răng rắc bắt đầu ăn.
Lo lắng Velociraptor nhỏ ăn không đủ no, Lâm Phong lại cắt một miếng thịt lớn ném cho nó.
Còn về việc tại sao không cho nó ăn xác người?
Lâm Phong cảm thấy mình chưa biến thái đến mức đó, dù thế nào thì hắn cũng không để Velociraptor nhỏ ăn thịt người.
Hôm qua ăn quả mọng có hiệu quả thật, ăn xong Lâm Phong lập tức thấy buồn đi vệ sinh, ngồi trên bồn cầu và bắt đầu xả.
...
Diệp Hoa: 【 Đại ca, có đó không? Anh có nước ngọt không, chỗ tôi nước uống không dùng đến để chế muối thì tôi không có gì để uống cả. 】
Vừa ngồi xổm xong, Lâm Phong vừa hay thấy tin nhắn của Diệp Hoa gửi tới. Mặc dù không hiểu tại sao chế muối lại cần nước ngọt, nhưng Lâm Phong vẫn gửi qua rất nhiều nước ngọt.
Dù sao thì mình cũng không thiếu chút nước ngọt này.
Lâm Phong: 【 Gửi rồi đó, khi nào thì xong? 】
Diệp Hoa: 【 Bình thường thì phải phơi, nhưng bên này không có mặt trời, nên tôi dùng cách bốc hơi, như vậy tốc độ sẽ nhanh hơn, chắc ngày mai là được. 】
Lâm Phong: 【 Bốc hơi? Anh đốt lửa trong thang máy à? 】
Diệp Hoa: 【 Đúng, tôi dùng bùn đất và gỗ để xây ống khói. 】
Lâm Phong: 【 Anh còn có kỹ năng này á? Mà như vậy gỗ có bị cháy không? 】
Diệp Hoa: 【 Không, gỗ tôi trét bùn kín hết rồi, chỉ dùng để làm giá đỡ thôi, nếu có kim loại mềm phù hợp thì tôi cũng không cần phải làm phiền như vậy. 】
Diệp Hoa: 【 Với lại, tôi là một người cuồng thủ công, biết mấy cái này cũng bình thường thôi mà. 】
Cái gã Diệp Hoa này, Lâm Phong không thể không nể phục, người tài giỏi như vậy, chắc ở đâu cũng không lo chết đói.
Nhưng mà, bây giờ mình không thể tỏ ra quá nhiệt tình với hắn, nếu không sau này sẽ không có cách nào nắm giữ quyền chủ động.
Trong lòng Lâm Phong cũng đã định hợp tác lâu dài với cái gã tên Diệp Hoa này.
Về phía Diệp Hoa, hắn cũng đặc biệt tò mò về Lâm Phong. Qua thời gian dài quan sát, hắn phát hiện Lâm Phong luôn có tiến độ nhanh hơn những người khác. Hiện tại, phần lớn mọi người vẫn còn dừng lại ở thang máy cấp hai, cấp ba chỉ là số ít.
Mà Lâm Phong đã lên cấp bốn.
Hắn định quan sát thêm một thời gian, nếu có thể thì hắn cũng muốn hợp tác lâu dài với Lâm Phong.
Thêm vào đó, sức khỏe của hắn không được tốt, biết đâu hắn có thể giao dịch thuốc cứu mạng thông qua Lâm Phong.
Nghĩ đến đây, Diệp Hoa đột nhiên nhớ ra, hôm nay mình vẫn chưa uống thuốc. Hắn đổ ra một viên thuốc màu xanh lam rồi uống, sau đó đếm số thuốc còn lại.
Bình thường thì một ngày uống hai viên, nhưng bây giờ hắn giảm xuống còn một ngày một viên, sau này hắn muốn thử xem hai ngày một viên có được không.
"29 viên, còn sống được một tháng nữa à..."
Diệp Hoa không cam tâm thầm nghĩ.
Thế giới này tuy vô cùng nguy hiểm, nhưng nó cũng cho hắn thấy hy vọng chữa bệnh, hắn không muốn chết như vậy. Hắn cũng không biết tại sao loại thuốc này lại xuất hiện trong túi của mình, nhưng sau khi đến thế giới này thì nó đã có.
Và nó rất hiệu quả đối với bệnh của hắn.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất