Chương 1:
Gửi Lục Đông Thanh:
Tối thứ Tư lúc bảy giờ, tôi hẹn anh đi xem phim.
Anh là người khá đúng giờ – trừ đối với tôi. Một tiếng trước khi phim bắt đầu, tôi nhắn tin cho anh, anh không trả lời; mười phút sau khi phim bắt đầu, tôi gửi tin nhắn thứ hai cho anh. Anh trả lời tôi: Đang họp, em cứ xem đi.
Tôi bị anh cho leo cây, may mà không phải lần đầu. Tôi mò mẫm tìm chỗ ngồi trong bóng tối, bộ phim tuổi thanh xuân mang tên “Thời đại thiếu nữ của tôi” đang rất nổi. Kế bên tôi là một cặp đôi nhỏ, chẳng bao lâu đã quấn quýt lấy nhau. Còn tôi, khi Ngôn Thừa Húc xuất hiện, cuối cùng đã khóc ướt đẫm hai mắt. Tôi lấy điện thoại gọi cho anh, nức nở nói: “Em muốn gặp anh.”
Anh nói với tôi rằng cuộc họp vẫn chưa kết thúc.
Sau khi phim tan, tôi xuống hầm gửi xe lấy xe. Chiếc Volkswagen Beetle màu đỏ rất nổi bật, tôi lấy vài cây đinh thép từ cốp xe ra, không nghĩ ngợi gì mà đâm thẳng vào lốp xe. Sau đó vỗ tay rồi lại gọi cho anh: “Xe em bị xịt lốp rồi.”
Anh im lặng một lúc rồi hỏi tôi: “Ở đâu?”
Khi anh đến, tôi đã đứng trong hầm gửi xe tối tăm được một tiếng đồng hồ. Chiếc Jeep của anh “vèo” một cái dừng lại bên cạnh tôi, đôi chân dài bước xuống trước tiên là kiểm tra chiếc Beetle của tôi. Tôi sợ hãi nhưng cố tỏ ra bình tĩnh, anh ngồi xổm dưới đất loay hoay một hồi lâu, cuối cùng ngẩng đầu liếc tôi một cái. Cái liếc mắt đó khiến tôi không còn chỗ trốn.
Anh là Như Lai Phật Tổ, tôi là Tôn Ngộ Không. Anh nhìn thấu những trò lừa nhỏ của tôi dễ như trở bàn tay.
Tôi giống như một đứa trẻ phạm lỗi, lẽo đẽo theo sau cha mẹ lên xe về nhà. Tắm xong đi ra, anh đang ngồi trên ghế sofa đọc sách. Tôi mặc đồ ngủ chui vào lòng anh, quấn quýt nói: “Bộ phim hôm nay lấy đi biết bao nhiêu nước mắt!”
“Thật không ngờ lại mời được Lưu Đức Hoa!
“Thời đại thiếu nữ của em hình như chỉ có phòng giáo vụ với căng tin.”
…
Cuối cùng tôi hỏi anh: “Lục Đông Thanh, lúc đó anh có ký ức nào khắc cốt ghi tâm không?”
Anh hơi cứng người: “Ngủ đi, mai còn phải đi làm.”
Sau đó tôi ngắm nhìn khuôn mặt anh dưới ánh trăng. Anh dù trong giấc ngủ cũng khẽ cau mày, nhưng điều này không hề làm ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của anh. Thật kỳ lạ, khuôn mặt này tôi đã ngắm nhìn nhiều năm như vậy, vậy mà vẫn chưa hề thấy chán. Giống như bao năm nay tôi vẫn phải tìm đủ mọi lý do kỳ quái để thu hút sự chú ý của anh, giống như thời đại thiếu nữ của tôi vậy.
Lục Đông Thanh, dù bây giờ tôi và anh đã là vợ chồng.