Chương 10:
Gửi Đường Uyên:
Một cuối tuần nào đó, Cố Tư Kình đợi tôi dưới khu chung cư, gió đêm đông phương Nam âm u ẩm ướt, tôi vừa đỗ xe xong thì đã thấy cô ấy. Cô ấy mặc chiếc áo khoác dài, xách một túi giấy, giày cao gót giẫm trên nền đất phát ra âm thanh nhịp nhàng. Dáng vẻ đội sao đội trăng này của cô ấy giống như nhiều năm trước tan học buổi tối, tôi đợi cô ấy dưới ký túc xá.
Mọi thứ dường như vẫn không thay đổi.
Trong túi giấy có một hộp đồ ăn khuya và một đĩa phim. Tôi không đói, nên chúng tôi cùng xem phim. Phim tên là 《Thời Đại Thiếu Nữ Của Tôi》, đã chiếu được một thời gian rồi. Cố Tư Kình vừa đặt đĩa vào đầu đĩa, vừa nói: "Bộ phim này nổi tiếng lắm, em còn chưa kịp xem... Lục Đông Thanh?" Cô ấy quay đầu lại, "Anh có nghe em nói không đấy?"
"Ừm, phim này công chiếu vào ngày 19 tháng 11 năm 2015," tôi nói.
Cô ấy chăm chú nhìn tôi: "Anh xem rồi à?"
"Chưa." Ngày công chiếu phim tôi đã thất hẹn.
Đây là một bộ phim về đề tài thanh xuân, kể về câu chuyện của cô gái bình thường Lâm Chân Tâm và Từ Thái Vũ tại một trường trung học ở Đài Loan vào những năm 1990. Tôi không quá hứng thú, nhưng Cố Tư Kình xem rất nghiêm túc. Xem đến nửa chừng, cô ấy nhẹ nhàng tựa vào tôi, trên người có mùi nước hoa hồng. Tôi không động đậy: "Sao không xem nữa?"
"Phim lừa gạt mấy cô gái nhỏ." Cô ấy nói. Đây là Cố Tư Kình mà tôi quen biết nhiều năm, luôn lý trí, thỉnh thoảng mất kiểm soát cũng có thể nhanh chóng hồi phục. Không khí xung quanh ẩm ướt và mờ ám. Tôi đứng dậy: "Đi hút thuốc."
Tôi đứng trên ban công nhả khói, bóng cây ngô đồng khẽ lay động, như đang làm một cử chỉ cô đơn. Tôi không biết sao lại nhìn thất thần, tàn lửa trong tay vụt tắt. Cố Tư Kình đẩy cửa nhìn tôi: "Em phải về đây."
"Anh đưa em về." Tôi cúi người đi vào.
"Em tự về." Cô ấy chỉ vào hộp giấy trên bàn, "Đứng xếp hàng lâu lắm mới mua được đấy, đừng lãng phí."
Tôi gật đầu, khoảnh khắc cánh cửa khép lại. Cô ấy đứng trong bóng tối nói: "Lục Đông Thanh, em và Adonis chia tay rồi."
Tôi đứng nguyên tại chỗ một lúc, đặt đồ ăn khuya vào tủ lạnh, tắt đèn, nằm dài trên ghế sofa. Đường Uyên, khoảnh khắc đó không hiểu sao, tôi lại nhớ đến em.
Ngày 19 tháng 11 năm 2015, em hẹn tôi đi xem phim, tôi đã thất hẹn. Ra khỏi rạp chiếu phim, em mặc bộ đồ ngủ chui vào lòng tôi, cơ thể em rất ấm áp, có mùi sữa tắm. Em hưng phấn nói: "Phim hôm nay lấy đi biết bao nước mắt, vậy mà lại mời được Lưu Đức Hoa thật."
"Thời đại thiếu nữ của anh hình như chỉ có phòng giáo vụ và căng tin."
Cuối cùng em hỏi tôi: "Lục Đông Thanh, lúc đó anh có ký ức nào khắc cốt ghi tâm không?"
...
Căn phòng tối đen, chỉ có màn hình tivi chớp nháy nhẹ. Phim sắp kết thúc, có một giọng nữ đang hát: "Gặp anh thật may mắn, nhưng em đã mất đi quyền được khóc vì anh..."
Khoảnh khắc đó, tim tôi nhẹ nhàng chùng xuống, chìm vào vực sâu vô biên.