Gửi Lục Đông Thanh:
Lục Đông Thanh, em từng đến bệnh viện thăm Cố Tư Kình. Cô ấy nằm trên giường, lớp băng gạc dày trên đầu không làm mất đi vẻ đẹp của cô ấy.
Trước khi đi, em hỏi cô ấy: “Em có thể ôm cô một cái không, cô Cố?”
Rồi em đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy cô ấy. Buông tay ra, em nói với cô ấy: “Cảm ơn, chúc cô hạnh phúc.”
Cho đến bây giờ em vẫn nhớ vẻ mặt ngạc nhiên của cô ấy lúc đó. Khoảnh khắc đó, trong lòng em có một sự bình yên chưa từng có.
Lục Đông Thanh, em chỉ muốn ôm cô ấy, ôm người mà anh yêu nhất trong đời này.
Giống như ôm lấy tình yêu mà cả đời em không thể với tới.