Chương 20: Tin tức người thân ở thủ đô
- Thầy, ông cả… mọi người… sao vậy…
Từ Quân Nhiên sửng sờ nhìn mấy vị trưởng bối, lắp bắp một hồi, nói không nên lời.
Dù hắn đã trải qua chuyện lớn như trọng sinh, nhưng cũng không ngờ, phát triển của sự việc lại đưa đến kết quả như vậy.
Kiếp trước có thể làm đến Bí thư thành ủy, nhờ sự giúp đỡ của các chú các bác và cha nuôi, năng lực của bản thân Từ Quân Nhiên không ai có thể nghi ngờ được, giờ trước tình cảnh này, dĩ nhiên hắn có thể nhận ra, mấy cụ già của trấn Lý Gia, rõ ràng đã đồng ý với suy nghĩ của mình.
Nhưng, bọn họ không sợ xảy ra vấn đề sao?
- Quân Nhiên, có phải tò mò lắm không, vì sao chúng ta không nghi ngờ quyết định của con?
Mấy cụ già này lại nói, lúc này Long Ngâm Nguyệt đại diện cho mấy người nói chuyện với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Thầy, thầy tín nhiệm con như vậy sao?
- Đứa trẻ ngốc.
Long Ngâm Nguyệt nở nụ cười:
- Chúng ta là người một nhà, không tin con thì tin ai? Hơn nữa, ngay cả làm việc ở Bộ ủy thủ đô con cũng không đồng ý, quay trở về đây giúp đồng hương, nếu như không tin con, chẳng phải phụ với tấm lòng cha mẹ con trên trời sao?
Một câu, khiến cho Từ Quân Nhiên có cảm giác xúc động muốn rơi lệ.
Hóa ra, đây chính là sự tin tưởng giữa người thân sao?
Không hề có chút nghi ngờ, hoàn toàn tin tưởng mình, vì họ coi mình là người thân, là máu mủ ruột thịt trong nhà.
Lúc này, Từ Quân Nhiên biết rõ, trên vai mình, mang gánh nặng mấy ngàn miệng ăn của trấn Lý Gia, trọng trách này, trước khi người dân trấn Lý Gia có cuộc sống tốt đẹp hơn, hắn chưa thể đặt xuống.
- Quân Nhiên, con không cần có áp lực, chuyện kênh nước, mấy lão già bọn ông sẽ đi giải thích. Bọn ông ra mặt, sẽ không ai dám ý kiến đâu.
Ông cụ được Từ Quân Nhiên gọi là ông năm an ủi, lại khiến Từ Quân Nhiên một lần nữa xúc động.
- Đúng vậy, tiểu Nhiên à, con cứ làm đi, đằng sau có bọn ông phất cờ reo hò, ai không nghe lời con, ông sẽ đánh gãy chân chó thằng đó!
Lý Hữu Đức cũng nói với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên gật đầu, trong lòng thầm hạ quyết tâm, nhất định sẽ không để những người thân này thất vọng.
- Thầy, các ông, mọi người yên tâm, con trở về sẽ viết lại cách nuôi cá ruộng lúa, nhất định sẽ dạy lại cho từng người trong công xã.
Từ Quân Nhiên tự tin nói.
Lý Hữu Đức và Long Ngâm Nguyệt nhìn nhau, cả hai nhẹ nhàng gật đầu, Lý Hữu Đức vừa cười vừa nói:
- Vậy thì tốt, thế này đi, bọn ông sẽ đi tìm Đội trưởng đội sản xuất các thôn nói một tiếng, để họ chuẩn bị trước, đến khi cấy mạ, sẽ tranh thủ thực hiện chuyện này.
Long Ngâm Nguyệt nói với Từ Quân Nhiên:
- Con đi theo thầy, thầy có thứ muốn đưa cho con, là của ba mẹ con để lại.
Từ Quân Nhiên sững sờ, trong lòng thấy kỳ quái, từ nhỏ hắn không hề nghe nói ba mẹ của cha nuôi có để lại thứ gì.
Tuy nhiên hắn cũng biết, tính tình của cha nuôi tương đối trầm mặc ít nói, có lẽ ông cảm thấy không cần phải nói với mình.
Long Ngâm Nguyệt ở phía sau từ đường nhà họ Lý, một thư phòng cổ sắc cổ hương, khi nhỏ Từ Quân Nhiên cũng đã từng đến đây vài lần.
Ngồi xuống chiếc ghế bạch đàn, Long Ngâm Nguyệt lấy từ trong ngăn kéo một túi lụa đỏ, đưa cho Từ Quân Nhiên nói:
- Đây là do mẹ con để lại, nói nếu như con làm quan, thì bảo thầy giao lại cho con.
- Mẹ con để lại?
Từ Quân Nhiên khẽ giật mình, cầm túi lụa đỏ trong tay, bỗng nhiên cảm thấy kỳ lạ, giống như trong túi đỏ này có chứa bí mật mà mình và cha nuôi không hề biết.
- Thầy, đây là?
Từ Quân Nhiên khó hiểu hỏi Long Ngâm Nguyệt.
Long Ngâm Nguyệt lắc đầu:
- Thầy cũng không biết, khi mẹ con lâm chung, nói cái này là di vật của cha con. Nói khi nào con làm quan, mới giao lại cho con.
Cau mày, Từ Quân Nhiên thật sự không hiểu, thứ này kiếp trước cha nuôi chưa hề lấy ra trước mặt mình.
- Thầy, ý của thầy, giờ coi như con đã làm quan?
Từ Quân Nhiên hỏi Long Ngâm Nguyệt.
Long Ngâm Nguyệt cười cười:
- Con cảm thấy thế nào? Như hôm nay con đề xuất muốn trấn Lý Gia nuôi cá ruộng lúa, vậy mà con cho rằng mình vẫn có thể tiếp tục làm ở huyện ủy sao?
Từ Quân Nhiên khẽ giật mình, lập tức hiểu ra, cho dù nuôi cá ruộng lúa thành công hay không, chắc chắn mình cũng sẽ không ngồi làm việc trong văn phòng huyện ủy. Cho dù ai chịu trách nhiệm chuyện này, hắn đều sẽ không yên tâm. Và trấn Lý Gia dĩ nhiên cũng không yên tâm để người khác chỉ đạo họ làm chuyện này.
Cho nên, trong huyện chỉ có thể để mình xuống cơ sở.
- Thầy, ý thầy là, huyện sẽ cử con xuống trấn Lý Gia?
Từ Quân Nhiên trong lòng tuy hoài nghi, nhưng vẫn hỏi Long Ngâm Nguyệt.
Long Ngâm Nguyệt gật đầu, chỉ túi lụa đỏ trong tay Từ Quân Nhiên nói:
- Bên trong có một địa chỉ.
Do dự một chút, ông nói tiếp:
- Mẹ của con nói, nếu con phải đi thủ đô, nhớ đến địa chỉ trong đó thay bà và cha con dập đầu.
Từ Quân Nhiên không hề chậm trễ, lập tức mở túi lụa đỏ, thấy bên trong hóa ra là một tờ giấy, dùng bút máy viết chữ khải, là một địa chỉ.
- Số 009 tòa nhà Cốt Hôi, số 9 đường Cảnh Sơn, khu Cảnh Sơn, thủ đô.
Tuy có cảm giác địa chỉ này hơi quen thuộc, nhưng Từ Quân Nhiên vừa nhìn thấy chữ tòa nhà Cốt Hôi lập tức biết đây là một địa chỉ công cộng. Xem ra có lẽ là trưởng bối của ba mẹ mình an nghỉ ở đây, nhớ tới cha nuôi vì Hoàng Tử Hiên mà phải sống cả đời trong ngôi nhà nhỏ bé ở huyện, không có cơ hội quay lại thủ đô, cuối cùng hắn đã hiểu vì sao cha nuôi không bao giờ lấy ra, vì căn bản ông không thể nào đến được nơi này nữa.
Di ngôn của cha mẹ cha nuôi kiếp trước, chắc hẳn cũng nói với Long Ngâm Nguyệt, nếu như con trai làm quan ở thủ đô, thì hãy bảo nó đến khấu đầu với trưởng bối, nhưng không ngờ cha nuôi lại trở về huyện Vũ Đức, hơn nữa cả đời cũng không có cơ hội quay lại thủ đô, cho nên lúc đó Long Ngâm Nguyệt thân làm thầy đã không có cơ hội nói chuyện này với cha nuôi.
Hôm nay, Từ Quân Nhiên cũng quay về huyện Vũ Đức, nhưng chưa trầm luân, ngược lại còn một lòng muốn làm nên chuyện lớn.
Bởi vậy, bí mật này, cuối cùng đã được đưa ra ánh sáng.
Thở dài một hơi, Từ Quân Nhiên trịnh trọng cúi người bái Long Ngâm Nguyệt:
- Thầy, cảm ơn công ơn nuôi dưỡng của thầy bao nhiêu năm nay.
Long Ngâm Nguyệt vui mừng gật đầu:
- Thầy với con dù là thầy trò, nhưng tình như cha con, thầy biết, con chọn con đường làm quan này, chắc chắn có nỗi khổ của con. Vì lúc học đại học con vẫn một lòng muốn làm cán bộ nghiên cứu, giờ lại thay đổi như vậy. Thầy không biết vì sao con làm như vậy, nhưng thầy muốn con nhớ kỹ câu này, dù làm quan cũng được, học vấn cũng được, chỉ cần con trên không phụ lòng trời xanh, dưới không phụ lương tâm của mình, vậy thì con hãy thoải mái làm.
Lúc này, Từ Quân Nhiên biết rõ, cuối cùng mình đã bước bước đi đầu tiên sau khi trọng sinh.