Chương 19: Gừng càng già càng cay!
Một cụ khác nói với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Cháu biết các ông lo lắng, cho nên, cháu mới đồng ý với dòng họ Vương, chỉ cần bọn họ có thể đảm bảo cho chúng ta 40% nguồn nước, chúng ta sẽ không tranh giành kênh nước nữa.
- Quân Nhiên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lần này người nói là Long Ngâm Nguyệt:
- Thầy không tin con sẽ làm chuyện gì ảnh hưởng đến trấn Lý Gia, con nói thật đi, rốt cuộc chuyện này con có cách gì?
Ông biết tính khí người học trò này của mình, không bao giờ làm việc gì mình chưa năm chắc, tuy lần này về huyện Vũ Đức có thể có nội tình gì đó, nhưng chắc chắn Từ Quân Nhiên sẽ không làm chuyện gì có lỗi với người của trấn Lý Gia. Thậm chí, Long Ngâm Nguyệt còn thầm đoán, không biết có phải lãnh đạo trong huyện tạo áp lực với Từ Quân Nhiên, khiến hắn phải ra mặt nhận tội thay?
Ánh mắt quét qua khuôn mặt mấy người già, Từ Quân Nhiên nhìn họ, trong lòng đầy cảm kích. Tuy ngoài miệng nói nghiêm túc như vậy, nhưng những người này, vẫn coi mình là người thân, nếu đổi lại là người khác, dám đem 60% nguồn nước người dân trong trấn coi như mạng sống giao cho người khác, cho dù có là Bí thư huyện ủy hay Chủ tịch huyện, e là người dân trấn Lý gia cũng sẽ không từ bỏ ý đồ.
Kiếp trước kiếp này, mình đều nợ những người đồng hương đáng yêu này nhiều lắm.
Nghĩ tới đây, Từ Quân Nhiên chầm chậm mở miệng nói:
- Không phải là lương thực thôi sao? Dùng tiền mua là được rồi!
Dân dĩ thực vi thiên (dân xem miếng ăn như trời), câu đó, Từ Quân Nhiên đã biết từ rất lâu rồi.
Cho nên, hắn mới dám quay mặt về phía phần lớn các lão già trấn Lý gia và Long Ngâm Nguyệt mà nói ra câu đó.
- Mấy ông, thầy, nếu như con có năng lực, khiến cho các hương thân trong công xã chúng ta có được cuộc sống tốt, nhà nào cũng có thịt ăn, chúng ta còn phải tranh giành nguồn nước với sơn trang Đai Vương làm gì?
Từ Quân Nhiên chỉ nói một câu, khiến cho tất cả mọi người đều ngơ ngẩn.
Người có tư cách ngồi ở chỗ này, tất nhiên đều là những nhân vật đức cao vọng trọng trong trấn Lý Gia. Có thể nói, nếu như không phải cha mẹ của Từ Quân Nhiên có đại ân đối với trấn Lý Gia, là một người khác gây nên chuyện như hôm nay, Lý Gia sẽ không bỏ qua cho hắn.
Hết lần này đến lần khác đều là Từ Quân Nhiên, điều này làm cho mấy lão gia Lý Gia vừa tức vừa nóng lòng, nhưng họ lại chẳng thể làm gì, chỉ đành trơ mắt nhìn Tộc trưởng Lý Hữu Đức, hy vọng ông ta có thể đưa ra quyết định.
- Quân Nhiên, cháu nói cho mọi người rõ, có phải là trong huyện có người uy hiếp cháu không?
Lý Hữu Đức nhìn Từ Quân Nhiên, chăm chú hỏi.
Cách làm của Từ Quân Nhiên hôm nay, đúng là nằm ngoài ý muốn của ông ta.
Dù sao một người còn trẻ mà có thể khẳng định là sẽ giúp toàn bộ phụ lão hương thân trong công xã có cuộc sống tốt, thì đối với Lý Hữu Đức mà nói, không tránh khỏi có chút hão huyền, ảo tưởng.
- Ông cả, chuyện này, là cháu chủ động nhắc với Chủ tịch huyện Dương
Từ Quân Nhiên bình tĩnh nói:
- Cháu học bốn năm đại học, bản thân cũng có chút khả năng, nếu như không thể đem lại cuộc sống tốt cho hương thân, không thể đem lại cuộc sống thịnh vượng phát đạt cho địa phương nơi cha mẹ an nghỉ, thì cháu làm thế nào để ở lại thủ đô?
Nhắc tới cha mẹ của Từ Quân Nhiên, mấy lão già đều trầm mặc. Long Ngâm Nguyệt đang định mở mồm nói chuyện, lúc này, đành lắc đầu cười khổ.
Bọn họ nhớ mang máng, năm đó, ở ngay chỗ này, cha mẹ Từ Quân Nhiên đã nói những lời rất có khí phách:
- Nếu như Từ mỗ tôi không thể dùng học vấn, sở trường của mình để trị bệnh cứu người, thì còn xứng với danh xưng lương y như từ mẫu sao?
Sau đó một tháng, ông đi khắp các ngọn núi lớn của huyện Vũ Đức, rốt cuộc tìm được thảo dược cứu sống hơn nửa người dân thôn trấn.
Mà cái giá ông phải trả cũng rất lớn, vì ông lưu lại lại cả đời, nên đã không thể chứng kiến con mình chào đời.
Với tư cách người trong cuộc đã trải qua tình cảnh đó, Từ Quân Nhiên tất nhiên không biết mình đã vô ý làm cho các lão già tuổi thất tuần nước mắt tuôn đầy mặt. Bởi vì bọn họ nhớ tới thân thế đứa bé trước mặt. Mồ côi từ trong bụng mẹ, cha mẹ mất sớm, mà nguyên nhân của tất cả những điều đó, đều là vì người của trấn Lý Gia.
Huống chi, một người đã dám từ bỏ cuộc sống phồn hoa ở thủ đô, cam tâm trở lại nơi thâm sơn cùng cốc này, nói hắn muốn hại người trong nhà, ai sẽ tin tưởng?
- Quân Nhiên, ông cả của con cũng không có ý gì khác, chính là sợ người trẻ tuổi không hiểu chuyện, bị người ngoài lợi dụng.
Long Ngâm Nguyệt nhìn đệ tử mình đắc ý nhất vừa cười vừa nói.
Từ Quân Nhiên cười:
- Thầy, ý của thầy con hiểu, người khác không tin, con còn có thể không tin người trong nhà sao?
Tỏ vẻ rất nhẹ nhõm trong lòng, hắn nhỏ giọng nói:
- Từ khi rời khỏi thủ đô, cháu đã hạ quyết tâm, nhất định phải làm cho trấn Lý Gia của chúng ta trở thành địa phương giàu có nhất toàn bộ Giang Nam.
Long Ngâm Nguyệt và Lý Hữu Đức liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng nheo mắt lại, cùng nhìn về phía Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên cũng không trốn tránh ánh mắt của hai vị tiền bối, mà dùng ánh mắt trong suốt thanh tịnh nhìn họ, không chút do dự.
- Vậy thì tốt, cháu nói cho ta biết, cháu có biện pháp gì để cải thiện cuộc sống của các hương thân trong trấn?
Sau khi nhìn nhau một lát, Lý Hữu Đức trầm giọng hỏi Từ Quân Nhiên.
Hít một hơi thật sâu, Từ Quân Nhiên nhấn mạnhtừng chữ:
- Cháu đang định nuôi cá trong ruộng lúa nước trong trấn của chúng ta.
- Nuôi cá?
- Đúng, ông cả, khi cháu ở thủ đô, từng nghe một giáo sư đại học chuyên ngành nông nghiệp giảng dạy. Ông ấy đề cử biện pháp để giúp quần chúng làm giàu. Đó chính là nuôi cá trong các ruộng lúa nước. Mặc dù chủng loại các của chúng ta còn hạn chế, nhưng ở huyện Vũ Đức, cháu tin là những công nhân kia sẽ không biết ăn kiêng. Huống chi, con cá này chúng ta còn có thể cho nhà mình ăn, hoặc bắt mang vào nội thành bán. Hơn nữa, căn cứ vào thí nghiệm của giáo sư đó, lợi dụng mặt nước ruộng lúa để nuôi cá, vừa có cá lại có thể lợi dụng cá ăn các côn trùng, cỏ dại hại lúa. Cá lật qua lật lại bùn đất, giân phải phân bón, sẽ tạo nên một môi trường sinh trưởng tốt, sẽ giúp chúng ta sản xuất lúa tốt hơn.
Quay mắt nhìn về các trưởng bối trấn Lý Gia, và ân sư của mình, cuối cùng, Từ Quân Nhiên đã rút ra vũ khí số 1 của hắn kể từ khi trọng sinh đến nay.
- Nuôi cá ruộng lúa?
Nghe Từ Quân Nhiên nói vậy, mấy lão già Lý Gia mặt lộ vẻ bán tín bán nghi bất giác, đưa ánh mắt về phía Long Ngâm Nguyệt. Với tư cách là người có học vấn cao nhất trấn Lý Gia, bọn họ đã có thói quen nhường quyền quyết định cho vị đại học vấn này. Tuy không hiểu cái gọi là lực lượng tri thức là gì, nhưng người Lý Gia Trấn cũng hiểu được chân lý mộc mạc, càng là người có học vấn, thì sự hiểu biết càng cao, người ta quyết định cũng sẽ chính xác hơn mình. Điểm này, đã được minh chứng bởi cha mẹ Từ Quân Nhiên, và cả những năm tháng hành động của Long Ngâm Nguyệt.
Long Ngâm Nguyệt không trả lời ngay, mà nhìn Từ Quân Nhiên:
- Nếu như nuôi cá trong ruộng, vậy thì sẽ là loại cái gì? Tuy thầy không phải xuất thân nông thôn, nhưng thầy cũng biết, không phải môi trường nào cũng nuôi được cá.
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Đúng, lúc nghe nói, con cũng cảm thấy khó hiểu. Về sau, nghĩ tới hoàn cảnh của quê hương chúng ta, con có đi hỏi vị giáo sư nọ. Theo lời ông ấy nói, thì chủ yếu cần dùng cá trắm cỏ làm chủ, rồi tùy vào môi trường từng nơi, có thể phối hợp với cá chép, hoặc các loại sinh vật khác ngoài cá.
- Nói như thế, mấy năm gần đây, trung ương vẫn khởi xướng phát triển kinh tế nông thôn, chỉ cần chúng ta kiên trì đi theo con đường tập thể hóa, bất luận là làm gì cũng có thể được chấp nhận.
Long Ngâm Nguyệt trầm mặc một lúc, rồi nói.
Trong lòng Từ Quân Nhiên đang rất vui vẻ. Thầy đã nói như vậy, cũng đồng nghĩa với việc thầy đồng ý 50% rồi. Dù sao, uy vọng của thầy ở trấn Lý Gia rất cao, chỉ cần thầy gật đầu, những người còn lại rất dễ thuyết phục.
Không ngờ Long Ngâm Nguyệt lại nửa cười nửa không, nhìn Từ Quân Nhiên nói tiếp:
- Quân Nhiên, nếu đã có thêm sinh vật đó, có phải là trong quá trình nuôi dưỡng cũng cần có người địa phương chăm sóc quản lý?
Sửng sốt một lúc, Từ Quân mới gật đầu đáp:
- Đương nhiên là như vậy….
Lời còn chưa dứt, hắn đã nở nụ cười:
- Thầy, thầy đúng là quá thông minh!
Trên gương mặt thông tuệ của Long Ngâm Nguyệt thoáng một nụ cười vui:
- Con đã gợi ý cho các hương thân một lĩnh vực tốt, đương nhiên cũng phải cho các hương thân quyền phụ trách triệt để việc này.
Lý Hữu Đức ở bên cạnh nghe vậy, nửa ngày sau mới mở miệng nói một câu:
- Cứu người cứu cho trọn, tiễn Phật đưa đến Tây phương nha.
Mấy lão nhân khác cũng ồn ào lên tiếng:
- Đúng vậy, chuyện này không thể phớt lờ.
- Nếu có thể nuôi cá, thì chẳng phải đã cho tất cả các hộ gia đình một con đường sống sao?
- Đúng vậy, cá tươi có thể bán lấy tiền, cuộc sống của bà con trấn Lý Gia chúng ta sau này sẽ không u buồn nữa.
Nhìn bọn họ bàn luận khí thế ngất trời, những lão già vừa nãy căng thẳng, không đồng ý với Từ Quân Nhiên lúc này đều mắt tròn mắt dẹt…