Chương 24: Ông à, lá gan của ông có lớn không?
- Cháu có ý gì?
Nghiêm Vọng Tung mấy chục năm lăn lộn trên chốn quan trường, đương nhiên không phải kẻ ngốc. Ông ta rùng mình, ánh mắt nhìn Từ Quân Nhiên không còn như trước.
Làm cán bộ cơ sở mấy chục năm, từ sau khi giải phóng đã về cắm rễ ở huyện Vũ Đức, Nghiêm Vọng Tung đã trải qua không biết bao nhiêu việc, các loại hoạt động, mọi biến đổi từ trên xuống dưới. Những việc đó đã tôi luyện cho ông ta một thứ thần kinh bền bỉ, sớm biết thận trọng trong mọi vấn đề chính trị.
Từ Quân Nhiên vừa nói dứt lời, phản ứng đầu tiên của Nghiêm Vọng Tung chính là nghiêm túc nhìn hắn:
- Quân Nhiên, cháu có biết mình vừa nói gì không?
Nói xong, ông ta đứng dậy, đi ra mở cửa sổ rồi nhìn ra bên ngoài. Sau đó, ông ta lại đóng cửa vào, đi đến trước mặt Từ Quân Nhiên nói:
- Quân Nhiên, lời vừa rồi coi như ông không nghe thấy gì. Ông nói cháu nghe này, từ nay về sau đừng nói đến chuyện này nữa, trừ phi cháu muốn chịu uất ức cả đời ở huyện Vũ Đức.
Trong lòng Từ Quân Nhiên bỗng thấy thật ấm áp. Dĩ nhiên, hắn hiểu Nghiêm Vọng Tung đang muốn ám chỉ điều gì.
Người đã trải qua nhiều sóng gió là người sợ bị tình thế chưa rõ ràng ảnh hưởng. Ngộ nhỡ không cẩn thận lại trở thành điển hình của kẻ đi theo lối tư bản chủ nghĩa, chỉ sợ cả đời này đều sẽ bị hủy hoại. Vì thế, ông ta mới nghiêm túc trách cứ hắn như vậy.
- Ông Nghiêm, ông muốn đi đâu vậy?
Từ Quân Nhiên đứng dậy, đỡ Nghiêm Vọng Tung ngồi xuống ghế rồi mới mỉm cười hỏi chuyện.
Nghiêm Vọng Tung giật mình:
- Quân Nhiên, cháu nói cho ông nghe, rốt cục là chuyện gì?
Từ Quân Nhiên rất coi trọng đứa bé Từ Quân Nhiên này. Thanh niên có văn hóa, có thể nói là một vật báu, chỉ cần bồi dưỡng cho tốt, sau này nhất định thành tài. Nhưng có lẽ cũng vì là người có học, nên tư tưởng có phần quá cởi mở. Mới về huyện vài ngày đã làm loạn lên như vậy. Lén giải quyết chuyện của trấn Lý gia và sơn trang Đại vương không nói làm gì, lúc này còn muốn dùng con đường tư bản chủ nghĩa để kiếm tiền. Đây chẳng phải là đang tự tìm phiền toái hay sao?
Tuy hiện nay, trung ương đang khởi xướng việc phát triển kinh tế cá nhân, cải cách mở cửa, nhưng Nghiêm Vọng Tung biết, mọi chuyện không hề đơn giản như vậy. Tuy văn bản đã ban ra, nhưng chính thức biến thành hành động chưa được bao nhiêu. Mọi người đều chỉ dám nhìn, ai cũng sợ sẽ lại xảy ra một chuyện gì đó.
Sự vận động không ngừng mấy chục năm trời đã để lại cho những người chốn quan trường kinh nghiệm lớn nhất, chính là phải hết sức thận trọng. Không chỉ thận trọng lúc đi đứng mà lúc làm việc lại càng phải thận trọng hơn gấp bội.
- Ông Nghiêm, cháu không nói là phải làm cái gì trong huyện cả, ý của cháu là huyện chúng ta có thể thành lập một đội xây dựng không ạ?
Từ Quân Nhiên cười khổ, giải thích với Nghiêm Vọng Tung.
- Đội xây dựng?
Nghiêm Vọng Tung hoài nghi nhìn Từ Quân Nhiên:
- Chuyện này có liên quan gì đến kế hoạch nuôi cá của cháu không? Sáng này, Lý Kiền Khôn đã chạy lên huyện nhờ giúp đỡ, nói cái gì mà muốn dùng ruộng lúa để nuôi cá. Ta vừa đoán đã biết ngay lại là tên tiểu quỷ cháu giở trò! Mau nói rõ xem nào! Rốt cục cháu đã nói gì với Dương Duy Thiên?
Ông ta rất lo lắng, Từ Quân Nhiên mới đi làm chưa được một ngày đã gây ra nhiều chuyện như vậy. Điều này khiến Nghiêm Vọng Tung – một người luôn hy vọng vào Từ Quân Nhiên cảm thấy rất lo lắng.
Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ nói:
- Ông Nghiêm, ông hỏi cháu nhiều chuyện như vậy, cháu trả lời thế nào bây giờ?
- Tiểu tử hỗn láo.
Nghiêm Vọng Tung tức giận, thò tay cốc lên đầu Từ Quân Nhiên:
- Từng thứ từng thứ một. Hôm nay ông không làm gì hết, chỉ để nghe cháu giải thích thôi. Không giải thích rõ, không cho phép cháu ra khỏi đây.
Vuốt đầu, Từ Quân Nhiên không nói nên lời. Mấy ông lão ở trấn Lý gia cũng vậy, sư phụ cũng vậy, ngay cả Nghiêm Vọng Tung cũng vậy, họ đều coi hắn là trẻ con.
- Ông Nghiêm, cháu đã nói với ông rồi mà. Cháu có một người bạn học, hiện nay đang công tác ở Ủy ban xây dựng thành phố Bằng Phi, tỉnh Lĩnh Nam. Cậu ấy nhận việc trước nửa năm. Lúc về lấy bằng tốt nghiệp, cậu ấy đã nói với mọi người, hiện nay, thành phố Bằng Phi đang xây dựng, phần lớn các công trình đều cần người. Hơn nữa, đây đều là những công trình quốc gia, không cần lo lắng đến việc bí thiếu lương.
Từ Quân Nhiên ngồi ở đối diện Nghiêm Vọng Tung, vừa cười vừa nói.
Nghiêm Vọng Tung lẳng lặng nghe Từ Quân Nhiên nói, một lúc sau mới lên tiếng:
- Nếu vậy, còn vụ nuôi cá ở ruộng lúa thì sao? Rốt cục là có chuyện gì?
Từ Quân Nhiên giải thích lại một lần kế hoạch của đám người Long Ngâm Nguyệt rồi mới nói:
- Chuyện này rất đơn giản. Cháu sẽ nhờ sự giúp đỡ của bạn học ở viện khoa học trung ương, để họ làm thí nghiệm ở huyện chúng ta. Ông thấy sao ạ?
Làm quan nhiều năm như vậy, Từ Quân Nhiên cũng hiểu Nghiêm Vọng Tung đang lo lắng điều gì, vì thế hắn mới nghĩ ra cách này.
- Chuyện này, cháu đã nói với chủ tịch Dương chưa?
Nghiêm Vọng Tung hỏi.
Từ Quân Nhiên lắc đầu:
- Chưa ạ. Cháu chỉ nói với anh ta cách để người của trấn Lý gia có đủ cơm để ăn thôi.
Nghiêm Vọng Tung khẽ gật đầu, hài lòng. Dù sao, lời này của Từ Quân Nhiên cũng chứng minh rằng hắn coi mình là người một nhà. Nhưng lý lẽ của Từ Quân Nhiên khá chắc chắn, có chuyện gì cũng lấy Trung ương làm chỗ dựa. Tuy Nghiêm Vọng Tung khá nghi ngờ nhưng cũng không tiện nói ra.
- Chuyện này ông cần phải xem xét lại đã.
Nghiêm Vọng Tung trầm mặc trong giây lát rồi chậm rãi nói.
Từ Quân Nhiên hiểu rõ suy nghĩ thận trọng của ông. Hắn suy nghĩ rồi nói:
- Bí thư Nghiêm, ông thấy chuyện này có được không? Chuyện này để cho trấn Lý gia làm thí điểm, đợi khi có kết quả sẽ nhân rộng ra toàn huyện. Cho dù xảy ra vấn đề cũng sẽ không gây ra hỗn loạn ở huyện.
Nghiêm Vọng Tung im lặng:
- Ông cần suy nghĩ đã.
Chuyện này nói lớn thì không lớn, nói nhỏ thì không nhỏ. Cho dù Từ Quân Nhiên nói thế nào đi chăng nữa, Nghiêm Vọng Tung cũng không dám đồng ý dễ dàng như vậy, nhất định phải suy nghĩ kỹ càng rồi mới nói.
Một lúc lâu sau, Nghiêm Vọng Tung phất tay nói:
- Cháu về trước đi, ông cần suy nghĩ thêm.
Từ Quân Nhiên đứng dậy, trước khi ra khỏi cửa còn quay lại nói với Nghiêm Vọng Tung:
- Bí thư Nghiêm, thật ra, ông có thể thương lượng với Dương Duy Thiên xem sao. Sau đó đưa chuyện này ra bàn luận, nghiên cứu ở cuộc họp của ban bí thư. Dù sao, quyết định tập thể dễ được chấp nhận hơn.
Nghiêm Vọng Tung khẽ ngây người, nhưng không lên tiếng, mà chỉ nhìn theo bóng lưng Từ Quân Nhiên như có điều đang suy nghĩ.
Cầm thuốc lá trên tay lên, Nghiêm Vọng Tung tự cuốn một cây, yên lặng hồi lâu, cuối cùng như thể đã quyết định điều gì đó, ông ta đứng dậy đi ra cửa văn phòng, hét lớn:
- Lão Trần! Lão Trần!
Một người đàn ông hơn 30 tuổi nghe thấy lời nói phát ra từ văn phòng liền chạy tới:
- Lão bí thư, ngài có chuyện gì vậy ạ?
Nghiêm Vọng Tung trả lời:
- Cậu đi mời chủ tịch Dương tới đây.
Giống như Từ Quân nhiên đã nói, nếu đã muốn mạo hiểm, mọi người phải cùng nhau làm mới được.
Một lát sau, Dương Duy Thiên với vẻ mặt kỳ quái theo sau lão Trần vào phòng làm việc của Nghiêm Vọng Tung. Thường ngày, anh ta rất ít khi tới đây, tuy văn phòng và Đảng ủy cùng trong một tòa nhà, nhưng anh ta thấy, chủ tịch như mình vẫn thấp hơn Nghiêm Vọng Tung. Vì thế, nếu không có việc gì quan trọng, anh ta sẽ không tới đây.
- Chủ tịch Dương đã đến, mời ngồi, mời ngồi.
Ngoài dự đoán, Nghiêm Vọng Tung lại rất khách khí với Dương Duy Thiên, khiến anh ta rất bất ngờ.
- Ha ha, lão bí thư khách sáo quá.
Tuy Dương Duy Thiên không hiểu lão hồ ly Nghiêm Vọng Tung hôm nay ăn nhầm phải thuốc gì, nhưng anh ta cũng không dám xem thường. Dù sao nhậm chức hơn một năm, anh ta cũng chịu không ít thiệt thòi trong tay Nghiêm Vọng Tung. Sau mấy lần, anh ta đã sớm học được tính cẩn thận.