Chương 34: Phiền toái tìm đến cửa.
- Quả không hổ là sinh viên đại học Kinh Hoa, kiến thức lí luận thật uyên bác, còn lợi hại hơn cả bộ trưởng của bọn chị!
Phùng Viên giơ ngón tay cái lên tán thưởng Từ Quân Nhiên.
Những lời mà Từ Quân Nhiên vừa nói khiến Phùng Viên rất xúc động. Thân là cán bộ cỡ trung trong ngành tổ chức nên cô hiểu rõ, hiện tại nếu nắm chắc được lý thuyết thì những thứ như tiền đồ tự nhiên sẽ tốt thôi.
- Chú em, có phải ai tốt nghiệp đại học Kinh Hoa như cũng xuất sắc như chú không? Nói năng rành mạch khúc chiết, anh đây ngất mất.
Đồ Văn Dũng cười nói với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên cười:
- Anh lại trêu em rồi, chẳng qua là lúc học đại học, không có việc gì nên em chọn môn học tự chọn về lĩnh vực này thôi.
Uyển Tiêu Nguyệt và Lâm Vũ Tình ngồi bên cạnh lộ rõ vẻ khâm phục Từ Quân Nhiên.
Phùng Viên gắp một miếng thức ăn sau đó nói:
- Tiểu Từ, vậy ý của em là, cái nơi ở Bằng Phi ấy sau này sẽ vô cùng có triển vọng?
Từ Quân Nhiên cười, biết là Phùng Viên đang thăm dò mình nhưng hắn cũng chẳng có gì giấu diếm, liền gật đầu nói:
- Đó là điều tất nhiên, nhà nước bỏ nhiều công sức như vậy để phát triển đặc khu, chắc chắn có kết quả. Em tin con mắt của những người lãnh đạo.
Phùng Viên không nói gì chỉ lặng lẽ cười.
Từ Quân Nhiên cũng không nói thêm gì, chỉ có Đồ Văn Dũng là bắt đầu nói.
Cơm no rượu say, mọi người cũng ăn xong cả, Phùng Viên và Đồ Văn Dũng đứng dậy cáo từ. Uyển Tiêu Nguyệt giúp Lâm Vũ Tình thu dọn đồ đạc, chỉ còn lại một mình Từ Quân Nhiên ngồi ở chiếc bàn cạnh cửa sổ, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đã là ngày thứ 3 quay về huyện Vũ Đức, những chuyện xảy ra trong mấy ngày này làm Từ Quân Nhiên trở tay không kịp, cảm thấy bất lực.
Hắn vốn dĩ muốn ổn định mọi chuyện ở huyện uỷ sau đó mới suy nghĩ đến những chuyện khác nhưng căn cứ theo tình hình hiện nay thì có vẻ như Nghiêm Vọng Tung và Dương Duy Thiên đã thoả thuận xong, quyết tâm đặt mình lên lưng ngựa. Hoặc cũng có thể là bọn họ đã đồng ý với kế hoạch phát triển mà mình đưa ra, nhưng lại lo lắng những chính sách bên trên có thể sẽ chẳng có tác dụng gì, tình hình trước đây một lần nữa lại lặp lại, vì thế nên họ nhất quyết đưa mình đến công xã trấn Lý Gia, dù sao thì nền móng quần chúng ở đây cũng tốt, một khi xảy ra chuyện thì vẫn có thể cứu vãn.
Thực ra lúc mới đầu Từ Quân Nhiên cũng có dự định như vậy.
Hoàn toàn ngược với môi trường ngày nay, lúc bấy giờ chuyện đột nhiên phát triển đồng ruộng, nuôi cá và đội xây dựng quả thực quá mạo hiểm, cho dù là Nghiêm Vọng Tung cũng chưa chắc gánh vác nổi rủi ro chính trị lớn như thế, chỉ cần có chút sơ suất nhỏ cũng có thể bị mất chức chặt đầu như chơi.
Chỉ là chuyện đắc tội với Tần Thọ Sinh và Trình Hồng Phát nằm ngoài dự liệu của Từ Quân Nhiên. Mặc dù hắn chẳng coi hai tên con ông cháu cha này ra gì, song dù sao thì kẻ đứng sau bọn chúng chính là đối thủ sau này hắn phải đối mặt, hơn nữa hai tên này cũng chẳng phải hạng vừa.
- Chị Vũ Tình, doanh thu của nhà hàng thế nào hả chị?
Từ Quân Nhiên thấy Lâm Vũ Tình thu dọn gần xong nên hỏi Lâm Vũ Tình.
Lâm Vũ Tình cười khổ, lắc đầu nói:
- Em cứ đùa, “doanh thu” gì chứ. Nhà máy bia này kinh doanh không tốt, bình thường cũng chả có mấy ai đến đây ăn.
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Đúng rồi, em thấy mấy món vừa rồi chị làm ngon tuyệt, mua ở đâu vậy?
- Em thật biết nói đùa, có gì mà ngon chứ, toàn là đồ do họ hàng thân thích trồng, chị mang lên bán. Vì là người quen nên không cần đưa tiền trước, lúc nào bán được thì đưa tiền, làm ăn không tốt nên cũng chỉ có thể duy trì như vậy thôi.
Uyển Tiêu Nguyệt thấy Từ Quân Nhiên và Lâm Vũ Tình người hỏi người trả lời liền chớp mắt nói:
- Anh Từ, anh có nhiều cách hay như vậy hay là giúp chị nghĩ cách đi.
Cũng chẳng biết là làm sao, từ sau khi được Từ Quân Nhiên cứu mạng, ấn tượng của Uyển Tiêu Nguyệt về Từ Quân Nhiên cực tốt, như thể chẳng có chuyện gì là cậu ấy không giải quyết được.
Lâm Vũ Tình không nói gì, ánh mắt đổ lên người Từ Quân Nhiên. Quả thực cô rất hiếu kì, ko biết liệu chàng sinh viên xuất sắc, nói năng lưu loát trước mặt này có cách gì để giúp cô giải quyết chuyện này. Đối với cô, tình hình kinh doanh thế này cũng chẳng còn gì để hi vọng, cứ cái đà này thì chưa đầy 2 năm nữa chắc cũng phải đóng cửa.
Đến lúc đó chẳng lẽ tuỳ tiện tìm lấy một người rồi lấy người ta?
Lâm Vũ Tình không cam tâm. Mặc dù cô xuất thân không tốt, lúc nhỏ vì gia cảnh khốn khó nên bị đem cho nhà người ta làm con dâu nuôi từ nhỏ. Thế nhưng Lâm Vũ Tình cũng được đi học vài năm, cô ý thức được vận mệnh của mình phải do mình nắm giữ.
- Không phải chị cũng cho rằng em có cách đấy chứ?
Từ Quân Nhiên thấy Lâm Vũ Tình dùng con mắt kỳ lạ nhìn mình thì ko nhịn được mà hỏi.
Không phải là hắn không nghĩ cách, chỉ là hắn phải suy nghĩ cho kĩ. Dù sao thì với tình hình này của Lâm Vũ Tình, hắn cũng chưa biết phải làm thế nào.
Trong tay không có quyền lực!
Từ Quân Nhiên bất lực nghĩ, nếu như chuyện này mà đặt vào kiếp trước thì chỉ cần một cú điện thoại của hắn là xong, thế nhưng bây giờ hắn lại phải bó tay không giải quyết được.
- Em không cần vội, chị không làm phiền đến em. Em mới tốt nghiệp, ngày sau vẫn còn dài.
Lâm Vũ Tình rất hiểu tâm lý người khác, cô nói với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên cảm thấy bất lực, lòng thầm nghĩ chị đang khuyên em sao? Chị rõ ràng là đang làm khó em! Khiến em áp lực!
Nghĩ đến đây, Từ Quân Nhiên nhìn dáng vẻ vô tội như thể ta đây không hiểu tại sao lại như vậy của Lâm Vũ Tình, hắn bất giác cười.
Phụ nữ, quả nhiên đều là tai họa.
- Chị, em nghĩ thế này, mấy ngày nay em…
Từ Quân Nhiên chưa kịp nói hết thì ngoài cửa đã vang lên tiếng ồn ào.
- Cục vật giá đến kiểm tra!
Tiếng nói vô cùng đanh thép khí thế vang lên, sau đó vài người đàn ông tiến vào.
Người đi đầu mặc bộ quần áo đồng phục, đầu đội chiếc mũ, dáng vẻ nghênh ngang tự đắc như thể trong thiên hạ này ông đây là to nhất.
Lông mày Từ Quân Nhiên chau lại. Loại người gì vậy, cho dù là đến kiểm tra vật giá cũng có cần huênh hoang vậy không?
Thế nhưng thấy nét mặt không có gì gọi là ngạc nhiên của Lâm Vũ Tình và Uyển Tiêu Nguyệt thì Từ Quân Nhiên mới chợt ngộ ra. Thì ra ở thời này người ta vẫn sợ các cơ quan chính phủ như sợ cọp. Nói chính xác thì là mấy nghìn năm qua, tư tưởng “quan là to nhất” đã ăn sâu vào máu người ta, nhất là thời điểm này, cho dù chỉ là cán bộ nhỏ ở các cơ quan nhà nước cũng chẳng coi thương nhân và dân thường ra gì. Cảm giác hơn người này quả thực đã ăn sâu vào xương tuỷ của bọn họ.
- Lâm Vũ Tình, Lâm Vũ Tình đâu? Sao không ra đây đón khách?
Sau đó một giọng nói chói tai vang lên khiến sắc mặt Từ Quân Nhiên trầm xuống.