Chương 36: Cô ấy là của tôi!
Nhưng hôm nay trên người y lại mặc đồng phục.
- Lại là thằng khốn này!
Uyển Tiêu nguyệt vốn đang ngồi bên cạnh Từ Quân Nhiên lập tức đứng dậy, cô hạ giọng mắng.
Từ Quân Nhiên ngây người trong giây lát sau đó giữ Uyển Tiêu nguyệt lại:
- Sao vậy?
Uyển Tiêu nguyệt bừng bừng tức giận nói:
- Cái tên súc sinh Tần Thọ Sinh này vẫn có tâm địa đen tối với chị em, cứ dăm ba hôm lại đem người đến làm loạn. Chẳng phải chỉ là dựa hơi ông bố làm phó chủ tịch huyện sao? Tôi nói cho anh biết, nếu còn gây sự nữa tôi sẽ tố cáo anh lên huyện uỷ tội lưu manh!
Từ Quân Nhiên không nói chỉ, chỉ nhìn sang đám cán bộ đi cùng Tần Thọ Sinh mà thở dài.
Thời điểm này, hầu hết cán bộ cấp cơ sở đều là người của phong trào vận động năm ấy, có một số cán bộ hoàn toàn dựa vào tạo phản mà xây dựng cơ nghiệp, đợi đến khi diễn ra phản chính thì chuyển mình chen vào hàng ngũ cán bộ, trở thành nhân viên công vụ nhà nước. Đại diện tiêu biểu phải kể đến bố của Tần Thọ Sinh—Tần Quốc Đồng. Trước đây Tần Quốc Đồng là một tên lưu manh ở huyện Vũ Đức, làm trong công xưởng chỉ biết đi gây sự với người khác. Thế nhưng thời điểm diễn ra phong trào vận động y biết cách luồn cúi, lại thêm có sự giúp đỡ của một quan chức trên thành phố, nên y nghiễm nhiên trở thành cán bộ cấp cao. Trên thực tế y còn chưa tốt nghiệp tiểu học, có lúc kí tên cũng phải nhờ người khác giúp.
Cái mông quyết định cái đầu, trình độ quyết định hành vi.
Những kẻ như vậy bước vào đội ngũ cán bộ quả thực là một tai hoạ lớn. Thành phần cán bộ ở ở sở vô cùng phức tạp, nói một cách đơn giản thì hầu hết là dựa vào tạo phản mà gây dựng cơ nghiệp. Từ Quân Nhiên vẫn còn nhớ, chỉ vài tháng sau thôi nhà nước sẽ ra luật nhằm vào những kẻ như thế này, thanh lọc chúng khỏi đội ngũ cán bộ.
Chỉ là hiện tại, bọn chúng vẫn vô cùng ngông nghênh.
Lâm Vũ Tình cắn môi, thể hiện biểu cảm tức giận:
- Trưởng phòng Trần, mấy hôm trước chẳng phải các người đã đến rồi sao?
Người được gọi là Trưởng phòng Trần là một gã đầu hói ngoài 30 tuổi, gã dán ánh mắt lên người Lâm Vũ Tình, thèm thuồng nhìn khắp một lượt từ trên xuống dưới sau đó cười hihi:
- Bà chủ, hôm trước kiểm tra là chuyện của hôm trước, hôm nay kiểm tra là chuyện của hôm nay. Cái này cũng giống như kinh nguyệt của phụ nữ, tháng này đến rồi chẳng lẽ tháng sau không đến nữa?
Bên cạnh có người tiếp lời:
- Trưởng phòng, chắc anh không biết rồi, bà chủ Lâm chưa có người đàn ông nào, nếu không có kinh nguyệt thì hẳn là có em bé rồi!
- Ha ha, haha…
Cả đám cười vang lên, có kẻ còn tiếp tục nói những lời hạ lưu.
- Đúng quá đi mất, bà chủ vẫn chưa gặp người đàn ông đích thực nào!
- Cái khỉ! Chưa có đàn ông thì sao có thai được? Chẳng lẽ là đi ăn vụng?
Những lời nói tục tĩu làm cho cô gái chưa từng trải như Uyển Tiêu nguyệt đỏ mặt tía tai, còn sắc mặt Từ Quân Nhiên thì càng lúc càng trầm xuống.
Còn người bị bọn chúng sỉ nhục là Lâm Vũ Tình thì sắc mặt sớm đã tái mét, cả người cô run lên, hai tay đã nắm lại thành quyền, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.
- Tần Tam, thôi đi, để một đám ô hợp nhả ra những lời bẩn thỉu anh không thấy mất mặt à?
Từ Quân Nhiên lạnh lùng lên tiếng, ánh mắt hướng vào Tần Thọ Sinh.
Lúc này Tần Thọ Sinh đã nhìn thấy Từ Quân Nhiên, gã chỉ cười hềnh hệch song vẫn chưa lên tiếng.
Gã không nói gì tất nhiên sẽ có người thay gã ra mặt. Một tên cao to đứng bên cạnh Trưởng phòng Trần đưa cánh tay ra chỉ vào Từ Quân Nhiên:
- Nhãi con mày ở đâu ra vậy? Có phải thằng trai bao được mấy con đàn bà này nuôi không? Haha, trắng trẻo nai tơ gớm, chả trách lại được người ta yêu thích!
Y cười hô hố:
- Hoá ra là đồ chơi mà người nào nhìn thấy cũng thích, haha…
- Đúng, đúng!
Cả đám người lại được mẻ cười ầm lên.
Từ Quân Nhiên trầm xuống, nhìn thẳng vào cái tên cao to đó:
- Anh mà dám nói thêm một lời bẩn thỉu nào nữa, có tin tôi lấy đầu anh không?
Nói xong hắn trầm giọng quay sang nói với Tần Thọ Sinh:
- Tôi rất hiếu kì, gã kia làm như vậy có phải là do anh chỉ cho gã ko?
Tần Thọ Sinh cười lạnh:
- Họ Từ kia, đừng ngậm máu phun người. Bọn tao đang thi hành nhiệm vụ, mày đang cản trở đấy!
Trưởng phòng Trần ở bên cạnh lên tiếng:
- Cản trở người thi hành công vụ!
Tần Thọ Sinh gật đầu:
- Đúng, đúng, chính là cản trở người thi hành công vụ. Có tin tao báo chuyện này lên huyện uỷ không?
Từ Quân Nhiên lạnh lung nhìn Tần Thọ Sinh, bình tĩnh nói:
- Tần Thọ Sinh, tôi cho anh cơ hội cuối cùng, lập tức xin lỗi rồi nhanh chóng cút đi! Nếu không tôi đảm bảo anh sẽ hối hận vì những gì anh làm hôm nay.
Tần Thọ Sinh nhìn Từ Quân Nhiên và Lâm Vũ Tình:
- Họ Từ kia, mày có nhà Lão Lý đứng phía sau làm hậu thuẫn nên tao không động đến mày, thế nhưng hôm nay mày phải để tao đem hai con đàn bà này đi, nếu không đừng trách tao không khách khí!
Gã quả thực có chút e dè với Từ Quân Nhiên, không chỉ bởi vì Từ Quân Nhiên là tâm can bảo bối của trấn Lý Gia mà còn bởi vì thân phận sinh viên đại học của hắn.
Mặc dù Tần Thọ Sinh là tên khốn song gã không phải kẻ ngốc. Gã nghe ông bố mình kể lại biểu hiện hôm qua của Từ Quân Nhiên trong việc giải quyết tranh chấp nguồn nước giữa trấn Lý Gia và thôn Đại Vương, tuy lão là cáo già song khi nhắc đến Từ Quân Nhiên thì mắng té tát thằng con:
- Nếu mày được bằng một nửa của Từ Quân Nhiên thì tao chết cũng nhắm mắt!
Do vậy mặc dù Tần Thọ Sinh ghét Từ Quân Nhiên nhưng gã cũng biết đó không phải là người gã có thể trọc vào.
Từ Quân Nhiên dĩ nhiên không biết gã đang nghĩ gì, sau khi Tần Thọ Sinh đưa ra điều kiện ấy thì lông mày hắn càng cau chặt lại.
Là người từng trải sự đời nên hắn hiểu rõ nếu hôm nay để Tần Thọ Sinh mang Lâm Vũ Tình đi thì chắc chắn cô sẽ bị bọn chúng giày vò.
Ánh mắt Uyển Tiêu nguyệt nhìn chằm chằm vào lưng Từ Quân Nhiên, cô biết thế lực của nhà họ Tần ở huyện Vũ Đức lớn cỡ nào. Uyển Tiêu nguyệt vẫn còn nhớ một cô bạn cấp hai của mình bị Tần Thọ Sinh làm nhục, kết quả là nhà họ Tần chỉ bỏ ra ít tiền cho nhà cô gái ấy sau đó bức cô gái phải rời khỏi huyện Vũ Đức.
Số cô gái trong huyện Vũ Đức bị Tần Thọ Sinh lấy mất trinh trắng nếu không là 50 thì cũng phải có 20.
Mà hôm nay móng vuốt của gã đã nhằm vào Lâm Vũ Tình.
- Từ Quân Nhiên, nếu ngươi đi bây giờ thì Tần Tam ta nợ ngươi một lần nhân tình.
Tần Thọ Sinh nhìn Từ Quân Nhiên, chậm rãi nói.
Nếu không cần thiết y không muốn Từ Quân Nhiên trở thành kẻ thù của mình.
Một trong những nguyên tắc của lưu manh là không kết thù với người trên quan trường. Dù cha Tần Thọ Sinh là phó chủ tịch huyện, y cũng biết tiền đồ của Từ Quân Nhiên sau này nhất định không kém, nên không muốn vô cớ xung đột cùng hắn. Hơn nữa, hôm trước ở bến xe Lý Lão Hổ đã nói với y, tên họ Từ này được người trấn Lý gia ủng hộ, nếu mình đánh hắn chỉ sợ trấn Lý gia vì bắt y cũng sẽ liều mạng với trận Tần gia, trừ khi mình đi nơi khác nếu không cả đời phải trốn trong trận Tần gia, một khi không cẩn thận gặp người trấn Lý gia thì sẽ xui xẻo bị đuổi giết rồi.
- Từ ca….
Uyển Tiêu Nguyệt nấp sau lưng Từ Quân Nhiên, thấp giọng muốn nói gì đó.
Từ Quân Nhiên khoát tay, vẻ mặt bình tĩnh, tiến lên một bước đứng cạnh Lâm Vũ Tình, thản nhiên nói:
Tần Tam, theo lý mà nói tôi nên cho cậu thể diện, nhưng bây giờ Vũ Tình là phụ nữ của tôi, cậu nghĩ tôi sẽ để cho cậu mang cô ta đi sao?
Trong phòng, bỗng nhiên yên lặng!
Tất cả mọi người đều ngẩn ra, dù là Uyển Tiêu Nguyệt hay Tần Thọ Sinh, kể cả đám trưởng khoa Trần sau lưng y cũng thế.
Lâm Vũ Tình càng ngạc nhiên nhìn Từ Quân Nhiên đang ngăn trước người mình, hai con mắt có chút mờ ảo.
Từ nhỏ tới lớn, cô sống dưới ánh mắt khinh bỉ của mọi người, nhất là sau khi người nhà chồng gần như chết hết mọi người đều mắng cô là “Sao chổi”, khi mở tiệm cơm này cũng bị mọi người xem thường, cũng có loại người như Tần Thọ Sinh, mỗi ngày đều nhìn mình chằm chặp đến chảy nước miếng hận không thể chiếm lấy mình, điều này khiến Lâm Vũ Tình chán ghét đến mức muốn dùng dao tự hủy khuôn mặt mình.
Mà vừa rồi, người đàn ông vẻ mặt vẫn ngây thơ này, đối mặt với Tần Thọ Sinh thản nhiên thừa nhận hắn là người đàn ông của mình!
Dù có phải lời thật hay không, giờ phút này, Lâm Vũ Tình cảm thấy mình có thể vì người đàn ông trước mắt mà làm tất cả.
- Từ Quân Nhiên, mẹ kiếp, ngươi nói đùa gì thế?!
Tần Thọ Sinh không dám tin kêu lên nhìn Từ Quân Nhiên.
Người khác không biết, nhưng anh ta biết, Từ Quân Nhiên là người muốn làm quan, nếu hắn có tình ý cùng người đàn bà có thanh danh không tốt như Lâm Vũ Tình, về sau chắc chắn sẽ trở thành nhược điểm cho mọi người nhắm vào. Thế mà cuối cùng hắn lại quyết định như vậy làm Tần Thọ Sinh nghi ngờ hắn có phải điên rồi không.
Vẻ mặt Từ Quân Nhiên vẫn bình tĩnh như trước, chăm chú nhìn Tần Thọ Sinh nói:
- Ngươi cho rằng, ngươi là người tôi thích đùa cùng sao?
Bình tĩnh mà suy nghĩ, nếu có biện pháp khác hắn sẽ không dùng cách này để giúp Lâm Vũ Tình. Dưới tình huống này, nếu hắn không nói Lâm Vũ Tình là người của mình, thì Tần Thọ Sinh sẽ không thu tay lại, dù gì chức danh nhân viên huyện ủy chỉ có thể dọa người bình thường, đối với Tần Thọ Sinh việc mình trả thù sau này mới làm hắn sợ hãi.
- Tôi không cần biết, ngươi nói cô ta là người phụ nữ của ngươi, quỷ mới biết có phải hay không!
Ánh mắt Tần Thọ Sinh đỏ bừng, đầu lắc như trống.
Để y bỏ qua một người đẹp như vậy, Tần Thọ Sinh không cam lòng, từ lâu y đã thèm nhỏ rãi Lâm Vũ Tình, chỉ có điều quan hệ của Lâm Vũ Tình cùng đám công nhân nhà máy bia khá tốt, những người này đều chân tay thô kệch, nếu xảy ra đánh nhau chính y cũng không có lợi gì. Mãi đến hôm nay có tên tiểu đệ báo tin trong tiệm Lâm Vũ Tình không có người nào, y liền mang người đến gây sự sẵn tiện mang Lâm Vũ Tình đi, không ngờ tới lại gặp Từ Quân Nhiên, Tần Thọ Sinh thật không nỡ cứ thế rút lui.
- Cậu muốn chứng cứ?
Từ Quân Nhiên sầm mặt.
- Tức là cậu không tin tôi rồi?
Tần Thọ Sinh hừ lạnh một tiếng:
- Cậu mới nói vài câu tôi đã phải rời đi, ngày mai tin bị truyền ra ngoài, Tần Tam tôi đây cũng không cần lăn lộn ở huyện Võ Đức này nữa.
Từ Quân Nhiên nhất thời thấy khó khăn. Cứ nghĩ mình nói như vậy Tần Thọ Sinh sẽ biết khó mà rời đi, không ngờ đến tên này còn chưa hết hy vọng.
Vừa lúc này, Lâm Vũ Tình vẫn đứng sau lưng Từ Quân Nhiên cắn môi một cái, vẻ mặt tái nhợt trở nên kiên quyết, tiến lên phía trước, cao giọng nói với Tần Thọ Sinh:
- Tần Thọ Sinh, ngươi muốn chứng cứ đúng không? Tôi cho nhà ngươi xem chứng cứ!
Nói xong, cô quay người về phía Từ Quân Nhiên, một tay ôm cổ Từ Quân Nhiên, dưới ánh mắt ngạc nhiên của hắn, môi hai người chạm vào nhau!
Từ Quân Nhiên ngơ người ra!
Tần Thọ Sinh bất động!
Uyển Tiêu Nguyệt ngây dại!
Tất cả mọi người đều bị động tác cả gan của Lâm Vũ Tình làm trấn động!
Từ Quân Nhiên có cảm giác muốn điên, bây giờ là đầu thập niên tám mươi, không giống như kiếp sau có thể ôm ấp thân mật tùy ý trên đường, mình mới cầm tay Uyển Tiêu Nguyệt mà cô ta đã đỏ mặt cả ngày không nói chuyện với mình, hiện giờ Lâm Vũ Tình lại dám hôn mình!
Hơn nữa, mình còn bị cưỡng hôn!
Đối với một người đàn ông còn gì buồn hơn chuyện bị một người phụ nữ cưỡng hôn?
Thấy mặt mũi Lâm Vũ Tình đỏ hồng, hận không thể tìm một cái lỗ mà chui vào sau khi lớn mật hôn mình, Từ Quân Nhiên cười khổ một hồi.
Tuy là việc gấp phải ứng biến nhưng cô gái này làm ra chuyện náo động như vậy, không cần đến hai ngày, chuyện tình yêu của mình và Lâm Vũ Tình sẽ truyền khắp huyện, với mình thì không sao, một người đàn ông mà không đảm đương nổi chuyện này thì thật mất mặt, nhưng Lâm Vũ Tình thì khác, thanh danh cô vốn đã không tốt giờ xảy ra việc này lại phải chịu thêm tiếng xấu là người đàn bà dâm đãng.
Mà thôi giúp người giúp cho trót, tiễn phật tiễn đến tây phương.
Trong lòng Từ Quân Nhiên thở dài một hơi, nắm lấy tay Lâm Vũ Tình hướng về Tần Thọ Sinh nói:
- Tần Tam, giờ ngươi còn muốn gì nữa?
Tần Thọ Sinh nhìn Từ Quân Nhiên, lại nhìn Lâm Vũ Tình, mặt lộ vẻ cổ quái, cái tổ hợp lạ lùng này làm cho y không thể không kinh ngạc, một người “Sao chổi” khắc chết chồng, một người tốt nghiệp đại học có tiền đồ sáng lạng trong quan trường, nhìn vào thế nào cũng thấy không hợp.
- A, không nghĩ đến, không nghĩ đến a, ha ha…
Tần Thọ Sinh lúng túng một lúc miệng mới động đậy nói.
Một hồi lâu sau y mới lùi về sau vài bước, nói:
- Đã như thế tôi đây cũng không quấy rầy hai người nữa, các ngươi cứ tiếp tục, tiếp tục….
Nói xong y liền muốn rời khỏi cái tiệm cơm nhỏ này.
Không ngờ Từ Quân Nhiên lại mở miệng chậm rãi nói:
- Tôi nói này Tần Tam, ngươi cứ định như thế mà đi sao?