Chương 47: Chuẩn bị đi Thủ đô.
Nhờ có sự giới thiệu của Lý Càn Khôn, Từ Quân Nhiên rất nhanh đã thân thuộc với những thành viên trong Công xã trấn Lý Gia.
Trong số đó để lại ấn tượng sâu sắc nhất cho hắn chính là Phùng Hồng Trình – chồng của Hồng Nhan Hân. Bởi vì ông ta không chỉ làm Ủy viên Đảng ủy mà còn là Ủy viên ban Kỷ luật. Đó đều là chức vụ quan trọng. Gã không chỉ phụ trách công tác xây dựng tổ chức mà còn phụ trách kiểm tra giám sát.
Những người còn lại Từ Quân Nhiên cũng đã nhớ được tên của bọn họ.
Sau khi mọi người rời đi, Lý Càn Khôn mới dẫn Từ Quân Nhiên tới phòng làm việc của mình. Ông ta ngồi trên chiếc ghế cũ kĩ, cuộn một điếu thuốc, hút một hơi nói:
- Bây giờ thì tốt rồi. Cháu trở về đây chú cũng được thoải mái hơn.
Từ Quân Nhiên bất lực với thái độ không có trách nhiệm của gã, nói :
- Chú Càn Khôn, sao chú lại nói vậy. Chú là Bí thư, cháu vẫn phải làm việc dưới sự lãnh đạo của chú mà.
- Shit!
Lý Càn Khôn vẫy tay, dướt khoát nói.
- Tên tiểu tử này, con cười nhạo chú đấy à. Con là học sinh của Ngâm Nguyệt tiên sinh, lại từng học một trường ở Thủ đô. Để chú lãnh đạo con, chú lãnh đạo thế nào? Giống như lần trước con nói chuyện cùng mấy ông về cái vụ trồng lúa nuôi cá. Chú nghe thì quả là một chuyện tốt nhưng đâu biết hàm ý của nó. Để chú lãnh đạo con chi bằng để con nói và chú hành động cho nhanh.
Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ gật đầu, không phản bác gì với lời của Lý Càn Khôn.
Con người Lý Càn Khôn khá tốt nhưng năng lực rất bình thường. Nếu không Công xã trấn Lý Gia cũng sẽ không phải là Công xã nghèo nhất trong tất cả các Công xã ở huyện Vũ Đức.
Nhưng cũng may, gã có một điểm mà người khác không có, chính là gã không hề đam mê quyền lực. Năm đó khi bầu cử người làm Chủ tịch xã Công xã cũng là ý kiến của Long Ngâm Nguyệt và Nghiêm Vọng Tung. Dù sao trong số những người ở trấn Lý Gia, người từng đi lính và từng ra ngoài thì chỉ có gã mới là người thích hợp nhất.
Gã quả thực cũng không làm người khác thất vọng. Công xã trấn Lý Gia tuy nghèo nhưng không loạn như những nơi khác. Về điểm này, Lý càn Khôn cũng có chút công lao.
- À, phải rồi. Quân Nhiên, dù sao cháu cũng đã nhậm chức cũng nên xuống đội sản xuất làm quen mọi người. Các đội trưởng mặc dù đã biết cháu, nhưng còn mọi người chắc hẳn chưa biết.
Lý Càn Khôn đột nhiên nói với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên nghĩ một lát rồi nói:
- Không vội. Mấy ngày này cháu phải tranh thủ đi xa một chuyến.
- Đi xa?
Lý Càn Khôn nhướng mày :
- Cháu vừa mới nhậm chức, sao lại phải đi xa?
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Cháu phải đến Thủ đô một chuyến để tạo mối quan hệ. Tuy chúng ta muốn trồng lúa nuôi cá nhưng không thể tự làm được. Cháu phải tìm bạn học của cháu xem cậu ta có thể giúp chúng ta mời giáo sư trường Đại học Nông Nghiệp Thủ đô đến giúp. Tốt nhất là thí điểm luôn ở trấn chúng ta.
Nói xong, hắn cười khổ nói:
- Công xã không có tiền, số tiền ủng hộ của huyện cũng chẳng đáng là bao. Nếu không tìm cách khác chắc chắn chuyện này sẽ không thành.
Lý Càn khôn gật gật đầu, do dự một chút nói:
- Vậy cũng nên nói trong buổi họp Đảng Ủy. Mấy ngày trước có người hỏi chú, mấy ông cụ đều trấn an nói “ Chỉ cần cháu làm gì đó ở Công xã thì bà con chắc chắn sẽ được ăn no.
Từ Quân Nhiên suy nghĩ một lát, hỏi:
- Chú Càn Khôn, trong buổi họp Đảng Ủy chú cảm thấy chú có bao nhiêu phần quyền uy?
Lý Càn Khôn cười ngạo nghễ nói:
- Ta biết rồi. Cháu lo lắng sẽ có người có ý kiến đúng không? Cháu yên tâm đi. Chuyện này cứ giao cho chú. Kẻ nào dám phản đối chú không cho kẻ đó ăn cơm. Trong trấn Lý Gia này vẫn là người họ Lý có quyền quyết định
Từ Quân Nhiên cau mày. Cách lãnh đạo cũ này hắn vẫn chưa quen. Có điều cũng chẳng còn cách nào khác, sau này từ từ thích ứng là được.
- Vậy được. Cứ quyết định như vậy. Chú Càn Khôn, chú lo khoản thuyết phục các thành viên trong Đảng Ủy, cháu đi Thủ đô tìm viện binh.
Từ Quân Nhiên quyết định dứt khoát rồi lại nói:
- Phải rồi, chú bảo người đến công xưởng sản xuất bia đón người phụ nữ tên Lâm Vũ Tình tới đây. Tạm thời sắp xếp cho cô ấy ở lại văn phòng làm việc, sau này khi đi Thủ đô cháu sẽ dẫn cô ấy đi.
Lý Càn Khôn sững sờ:
- Lâm Vũ Tình? Cháu dẫn phụ nữ cùng đến Thủ đô làm gì?
Dừng lại một lát, gã cười hì hì nói:
- Có phải là …của cháu không?
Vừa nói, mặt gã vừa để lộ vẻ mặt mà tất cả những người đàn ông đều hiểu, sau đó lại làm bộ dạng an ủi nói:
- Tên tiểu mao đầu năm nào cũng đã lớn rồi, biết tìm đến con gái rồi đây.
Từ Quân Nhiên không nói lên lời. Hắn bị người chú chưa già này nói gì mà hắn chẳng hiểu, đành chắp tay nói :
- Cháu đến từ đường gặp thầy giáo và những người lớn tuổi khác. Chú cứ làm việc của mình đi.
Nói xong, hắn vội vàng rời khỏi phòng làm việc của Lý Càn Khôn để lại tiếng cười thần bí của người chú này.
Đối với Lý Càn Khôn mà nói, gã coi Từ Quân Nhiên như con đẻ của mình. Gã rất vui khi thấy hắn thành tài.
Chào hỏi vài người trong sân. Hắn đi chậm rãi trên phố cổ của trấn Lý Gia. Nơi đây chứa đựng những phong mạo nhân văn cổ xưa nhất, phong cách kiến trúc hai bên đường không hề khác gì ba mươi, bốn mươi năm về trước. Điều này đương nhiên là nhờ vào sự đoàn kết của tất cả mọi người trong trấn Lý Gia. Trong cuộc vận động lịch sử trước, những tên tạo phản mấy lần muốn tấn công nơi đây nhưng đều bị sự kiên cường của người dân nơi đây ngăn cản.
- Có lẽ sau này ở đây có thể phát triển du lịch.
Từ Quân Nhiên vô thức xuất hiện suy nghĩ đó. Và chính suy nghĩ đó là một trong những pháp bảo thịnh vượng của trấn Lý Gia.
Trong từ đường, mấy vị tiền bối cũng đang ngồi đó nói chuyện với Long Ngâm Nguyệt.
- Ông cả, tiên sinh, con tới rồi.
Từ Quân Nhiên cung kính cong người chào mấy người ngồi trong đó. Từ nhỏ hắn đã gọi là Long Ngâm Nguyệt tiên sinh.
Lý Hữu Đức và Long Ngâm Nguyệt nhìn nhau một cái, gật đầu nói:
- Không tồi, sau này có thể coi là mang vinh quang về cho quê hương rồi.
Từ Quân Nhiên ngượng ngùng nở nụ cười. Trước mặt trưởng bối hắn thực sự không có ý định nịnh nọt tính toán chuyện gì. Hắn tận hưởng cảm giác vãn bối được các trưởng bối thương yêu. Nói thực lòng, cảm giác này rất thú vị, rất ấm áp.
Cây muốn lặng mà gió chẳng dừng, con muốn báo hiếu mà bố mẹ chẳng còn.
Mỗi người đều sẽ có cảm giác như vậy. Đối với những trưởng bối thân thiết đã ra đi, mà hắn không có thời gian bầu bạn cùng, hắn đều cảm thấy có chút tiếc nuối và đau buồn.
Như lúc này, Từ Quân Nhiên lại đem tình cảm dưỡng phụ, ủy thác nhờ mấy vị trưởng bối trong trấn Lý Gia.
- Các ông nội, tiên sinh, con chuẩn bị đi Thủ đô một chuyến.
Từ Quân Nhiên từ tốn nói với mọi người về mục đích của mình.
Mấy người khẽ giật mình nhìn nhau một lát, cuối cùng Long Ngâm Nguyệt nói ;
- Quân Nhiên, sao cháu lại muốn đến Thủ đô?
Từ Quân Nhiên nói lại những gì mình đã nói với Lý Càn Khôn cho mọi người biết rồi nói tiếp:
- Ngoài ra, con còn muốn đến thành phố Bằng Phi, bàn bạc chuyện đội xây dựng Công xã chúng ta.
Long Ngâm Nguyệt nhướng mày nói :
- Cháu muốn mạo hiểm thật sao?
Trước đó gã từng nghe Từ Quân Nhiên nhắc tới chuyện này, nên cũng vô cùng lo lắng cho cách làm này của Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên kiên định gật đầu :
- Tiên sinh, chuyện này đáng để mạo hiểm.
Vì kế hoạch của mình, bất luận thế nào Từ Quân Nhiên cũng phải đến Thủ đô một chuyến.
Mặc cho nhiều người nói thế nào, tôi đây đã quyết!