Chương 48: Mất bao lâu để yêu một người?
- Lên thủ đô? Cậu có chắc không?
Long Ngâm Nguyệt nhìn Từ Quân Nhiên trầm mặc một lúc rồi hỏi.
Từ Quân Nhiên gật gật đầu:
- Dù gì cũng phải thử xem sao, với lại cháu cũng có một người bạn có bố mẹ làm giáo sư ở Đại học nông nghiệp, cháu có thể nhờ cậu ấy giúp.
Long Ngâm Nguyệt thấy yên tâm hơn một chút, định nói điều gì nhưng do dự một lát rồi lại thôi.
Chào tạm biệt xong, Từ Quân Nhiên về căn nhà ở trấn Lý Gia của mình.
Đúng vậy, ở trấn Lý Gia có nhà của Từ Quân Nhiên.
Đó là một căn nhà không rộng lắm, kiếp trước Từ Quân Nhiên thường đến đây với cha nuôi, nhìn cha nuôi tưởng nhớ cha mẹ hắn.
Còn kiếp này Từ Quân Nhiên mới đến đây lần đầu tiên.
Nhìn cách bày trí đơn giản trong phòng, Từ Quân Nhiên cười cười. Từ nay về sau, hắn sẽ sống ở đây.
Hắn dọn dẹp lại căn phòng, căn phòng này ở gần từ đường nên giường chiếu đều được thay mới. Sau khi biết tin Từ Quân Nhiên sẽ quay về trấn Lý Gia nhậm chức, Long Ngâm Nguyệt liền sai người đến dọn dẹp căn nhà này, bởi gã rất hiểu tính cách của Từ Quân Nhiên, nếu như hắn trở về nhất định sẽ đến đây ở.
Ngồi trước ánh đèn dầu mờ mờ, Từ Quân Nhiên cau mày, vấn đề đầu tiên phải giải quyết, chính là điện.
Hiện nay phần lớn các khu vực ở nông thôn vùng Trung Quốc vẫn chưa có điện, một nơi nghèo khó như trấn Lý Gia này chất lượng cuộc sống còn nhiều khó khăn, những khu vui chơi giải trí còn rất ít. Ở đây cũng không có tivi, các cán bộ đội sản xuất ăn Tết đều tổ chức một loạt các hoạt động như thi đấu bóng rổ, kéo co, cử tạ…, giống như một đại hội thể thao thu nhỏ vậy. Mọi người ai nấy đều vã mồ hội, vui mừng phấn khởi lên nhận các phần thưởng, cúp tặng… mang về nhà. Cứ đến đội nào tổ chức hoạt động là những người dân xung quanh đều đổ xô đến xem, có những người phải đi bộ rất xa mới tới được “sân vận động”, nhưng ai nấy đều vô cùng phấn khởi, chờ mong.
Nếu như ở khu vực nào có người của huyện xuống quay phim thì cả khu cứ gọi là vui như Tết, người dân làng trên xóm dưới kéo nhau đến xem, vui như trảy hội.
Điện đường là hai yếu tố cơ sở hạ tầng quan trọng quyết định sự phát triển của một khu vực, nếu như hắn muốn phát triển trấn Lý gia này thí nhất định phải giải quyết được hai vấn đề đó.
Từ Quân Nhiên lắc lắc đầu để những suy nghĩ bề bộn trong lòng có thể lắng đọng lại. Muốn nhanh thì phải từ từ, mọi việc phải giải quyết từng bước một, trước mắt phải lập ra một kế hoạch cụ thể trong đầu đã.
Hắn lấy giấy ra viết bản thảo, từng nét chữ bắt đầu hiện ra.
Bên ngoài, màn đêm đã dần buông xuống, bao trùm lấy thị trấn nhỏ. Thi thoảng, vài tiếng chó sủa gà kêu, tiếng trẻ con khóc, tiếng bố mẹ chúng quát mắng vọng lại.
……
……
Đoàn tàu lầm lũi tiến về phía trước, những tòa nhà cao tầng chốn phồn hoa đô thị xa dần, chẳng mấy chốc đã đến ngoại ô. Những cánh đồng lúa xanh mơn mởn hai bên đường tàu chạy dài phía sau. Hàng cây dương liễu thẳng tắp với những cành lá khô héo xao động mỗi khi đoàn tàu chạy qua, gió thổi khiến chúng rơi rụng lả tả, thi thoảng còn đập vào cửa kính tàu, phát ra tiếng vang “tách tách”.
Từ Quân Nhiên ngồi ngay cạnh cửa sổ, nhìn Lâm Vũ Tình ngồi đối diện mình:
- Sao thế, lần đầu tiên nên vẫn chưa quen à?
Lâm Vũ Tình khẽ gật đầu:
- Lần đầu tiên chị đi xa nhà như thế. Chị không hiểu sao cậu lại đưa chị lên thủ đô?
Từ Quân Nhiên cười cười:
- Tôi đưa chị đi là vì muốn đưa chị đến thành phố Bằng Phi, còn trước hết chị lên thủ đô giải quyết công việc với tôi đã.
Hắn không hề nói dối. Sau khi để Lý Càn Khôn cử người đi đón Lâm Vũ Tình đến công xã trấn Lý Gia, sắp xếp văn phòng cho cô xong, Từ Quân Nhiên lại bắt đầu trở nên bận rộn. Hắn không cần phải đến giám sát các khu vực sản xuất, bởi các đội sản xuất trong toàn bộ công xã đều có cán bộ lãnh đạo phụ trách, hắn có đá qua đá lại ở những chỗ ấy cũng chẳng có tác dụng gì. Hơn nữa, hắn còn có việc quan trọng hơn cần làm.
Lên huyện, lấy giấy giới thiệu ở huyện ủy xong, Từ Quân Nhiên nhờ Dương Duy Thiên có người quen ở cục đường sắt mua hộ hai vé giường nằm, rồi đưa Lâm Vũ Tình ngồi tàu hỏa lên thủ đô.
Thời điểm những năm tám mươi, tàu hỏa đường dài vẫn chưa phát triển như sau này, từ các huyện lên thủ đô phải ngồi tàu hai ngày hai đêm. Cũng may là kể cả kiếp trước hay kiếp này Từ Quân Nhiên đều có kinh nghiệm ngồi tàu nên không hề thấy sợ hãi.
Thời điểm này, tuy việc mua vé xe lửa không đến mức quá khó khăn. nhưng cũng không hề dễ dàng nữa.
Ít nhất là người bình thường cũng không thể mua được vé xe giường nằm, muốn mua được vé giường nằm, thì không chỉ phải là tầng lớp cán bộ mà còn phải có giấy giới thiệu của đơn vị. Với tình trạng của Từ Quân Nhiên, nếu như không có giấy giới thiệu hắn và Lâm Vũ Tình của huyện ủy, và sự giúp đỡ của Dương Duy Thiên có người quen biết làm ở cục quản lý đường sắt thì chắc chắn không thể mua được vé giường nằm. Đến lúc đó, lại giống như hồi hắn tốt nghiệp, phải ngồi ghế cứng hai ngày hai đêm liền.
Hơn nữa lúc này tốc độ của tàu hỏa cũng không nhanh, chỉ ba bốn mươi cây số. Cứ mỗi lần đến trạm xe là lại dừng lại khiến cho Từ Quân Nhiên vốn luôn bay đi bay lại cảm thấy không quen lắm. Cũng may có Lâm Vũ Tình đi cùng, hai người ngồi trò chuyện với nhau nên thời gian cũng trôi đi nhanh hơn.
Từ Quân Nhiên đưa tay phải lên theo thói quen, ngón trỏ và ngón giữa kẹp điếu thuốc lại, nhưng rồi thất vọng nhớ ra rằng bây giờ mình đang sống ở thời đại chưa có điều kiện để hút thuốc.
Con người là như vậy, cho dù có được sinh ra lần nữa, nhưng thói quen đã hình thành cả mấy chục năm rất khó mà thay đổi.
Hắn nhăn mặt cười cười rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt vô tình mà hữu ý nhìn vào cơ thể Lâm Vũ Tình.
Mái tóc đen dài buông xõa trên bờ vai, bên dưới là chiếc váy ngắn màu xanh da trời, lộ ra cánh tay và cặp đùi mơn mởn, chân đi đôi xăng-đan màu hồng nhạt, toàn bộ cơ thể đều toát lên sức quyến rũ mê hồn, vừa chín chắn lại vừa ngây thơ.
Khoang tàu của Từ Quân Nhiên và Lâm Vũ Tình ngồi chỉ có hai người bọn họ. Thời bấy giờ, gần như không có người dân nào có thể mua được vé tàu hỏa, đa phần đều là thành phần cán bộ đi công tác. Hơn nữa thời đó vẫn chưa có mạng lưới bán vé trên toàn quốc, nên chuyện Từ Quân Nhiên và Lâm Vũ Tình cô nam quả nữ ngồi riêng một khoang tàu như vậy cũng không có gì là lạ cả.
Trong hai ngày hai đêm, Lâm Vũ Tình không hiểu tại sao cô luôn có cảm giác mặt mình nóng lên.
Đối với Lâm Vũ Tình mà nói, cô chẳng hiểu gì về Uyển Tiêu Nguyệt cả, cũng không giống như cô gái bé nhỏ ngây thơ hồn nhiên nữa. Cô hiểu rất rõ sự khác biệt nam nữ. Tuy vẫn chưa thực sự trở thành phụ nữ nhưng cô mưa dầm thấm lâu, những chuyện xảy ra xung quanh khiến cô hiểu rằng đối với một người phụ nữ, muốn tìm cho mình một người đàn ông thực sự không dễ dàng gì.
Nụ hôn trong quán cơm với Từ Quân Nhiên lần đó là nụ hôn đầu đời của Lâm Vũ Tình.
Bất kỳ một người con gái nào cũng đều rất trân trọng nụ hôn đầu đời của mình, hơn nữa lại là trong một tình huống như vậy. Từ Quân Nhiên dũng cảm đứng ra bảo vệ cô. Tuy mới chỉ quen nhau có mấy ngày nhưng Lâm Vũ Tình nhận ra được rằng người đàn ông thoạt nhìn trông còn trẻ này làm việc vô cùng lão luyện. Kỉ niệm ngày hôm đó đã khắc sâu vào trái tim cô.
Quên đi một người cần cả một đời.
Nhưng để yêu một người, chỉ cần vài giây mà thôi.