Chương 49: Cậu đừng có đoán tâm tư phụ nữ.
- Bí thư Từ, cậu uống nước không?
Lâm Vũ Tình thấy Từ Quân Nhiên lâu không nói gì, hơn nữa còn hơi thất thần, không kìm được mở miệng.
Dù đến công xã làm được mấy ngày, nhưng cô cũng biết, thân phận của Từ Quân Nhiên bây giờ không giống trước, mình phải gọi chức vụ của hắn.
Từ Quân Nhiên cười khổ, Lâm Vũ Tình này đi làm chưa đến một tuần, sao bị nhiễm tật xấu của quan trường rồi? Mình có phải lãnh đạo cấp cao gì đâu, cứ mở miệng là gọi Bí thư Từ, cô ấy gọi không khó chịu, nhưng mình nghe rất không thoải mái.
- Em bảo này chị Vũ Tinh, dù em với Tiểu Uyển chỉ là đồng nghiệp được hai ngày, nhưng kể ra bọn em cũng là bạn đúng không ạ?
Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ thành thật nói với Lâm Vũ Tình:
- Còn chị, chị lớn hơn em, em gọi chị một tiếng chị thì có sao đâu. Hiện nay chúng ta không ở công xã, chị đấy, đừng có khi nào gặp mặt cũng khách sáo gọi em Bí thư Từ gì đó, chị gọi em như vậy, toàn thân em đều thấy không thoải mái. Nếu chị không coi em là người ngoài, thì chị cứ gọi em là Tiểu Từ hay Quân Nhiên cũng được.
- Nhưng mà…
Lâm Vũ Tình do dự một chút, định nói gì đó, nhưng lại bị Từ Quân Nhiên ngắt lời:
- Chị đừng quên, trong huyện đều đồn chị là bạn gái em đó!
Câu này của hắn vừa nói ra đã biết không tốt, quả nhiên, mặt Lâm Vũ Tình đỏ ửng, vội cúi đầu không nói nữa.
Tiệm cơm nhỏ của Lâm Vũ Tình và Tần Thọ Sinh nảy sinh xung đột lần đó, dưới quyền hành, Lâm Vũ Tình và Từ Quân Nhiên đã hôn nhau trước mặt Tần Thọ Sinh, không ngờ lại dẫn đến nhiều lời đàm tiếu.
Người bên cạnh Tần Thọ Sinh chẳng phải kẻ biết giữ mồm giữ miệng, hơn nữa Tần Thọ Sinh không cam tâm để Từ Quân Nhiên ra mặt làm rối chuyện tốt của mình, nên đã biến giả thành thật, trắng trợn tuyên truyền với cả huyện mối quan hệ giữa Từ Quân Nhiên và Lâm Vũ Tình.
Đầu những năm tám mươi, giữa nam và nữ chưa được cởi mở như hiện nay, bình thường có muốn nắm tay nhau cũng phải tìm nơi kín đáo, nhứ đừng nói là âu yếm trước mặt mọi người. Hơn nữa Từ Quân Nhiên lại tốt nghiệp đại học nổi tiếng, Lâm Vũ Tình lại là ngôi sao chổi nổi tiếng, tổ hợp như vậy lập tức tạo nên sóng gió lớn ở huyện Vũ Đức yên bình.
Thậm chí, khi Từ Quân Nhiên đến Huyện ủy lấy giấy giới thiệu, Dương Duy Thiên và Nghiêm Vọng Tung còn hỏi hắn chuyện này.
Lại thêm sau đó Lâm Vũ Tình lại đi làm ở công xã Trấn Lý gia, càng khiến không ít người cho rằng Từ Quân Nhiên thật sự có gì đó với Lâm Vũ Tình.
Ngay cả mấy lão tộc trong trấn Lý Gia cũng hỏi chuyện này, sau khi họ biết những chuyện Lâm Vũ Tình gặp phải, chỉ gật đầu nói cô bé đáng thương này số khổ quá, chứ không hề có phản đối gì rõ ràng. Chỉ có Lý Hữu Đức là thỉnh thoảng lại sắp xếp vài vụ mai mối cho Từ Quân Nhiên.
Cũng may, Ngâm Nguyệt tiên sinh đã ra mặt ngan cản bọn họ, trong mắt ông, Từ Quân Nhiên là đứa trẻ thông minh, biết mình nên làm gì, là trưởng bối, có vài việc, không nên quản lý quá nhiều. Lời nói của ông rất có tác dụng với các lão bối trấn Lý Gia, thậm chí là không kém gì vị tộc trưởng Lý Hữu Đức, cho nên chuyện này được thị trấn coi là một câu chuyện đẹp.
Dù vậy, giữa Từ Quân Nhiên và Lâm Vũ Tình, vẫn có chút khoảng cách ngại ngùng.
Lúc này hắn lại nói ra lời như vậy, người con gái nào mà không xấu hổ và giận dữ?
Cho nên, Từ Quân Nhiên trong lòng ẩn chứa ngàn vạn binh, chỉ có thể nhìn người duy nhất có thể nói chuyện với mình trong khoang tàu nhanh chóng xoay người nằm xuống giường, không thèm để ý đến mình.
Lắc đầu cười khổ một hồi, Từ Quân Nhiên đành phải đứng lên, cầm ấm nước đi ra ngoài, lúc này khoang nằm của tàu lửa cung cấp nước nóng, chẳng qua là phải tự cầm ấm nước đặt ở vị trí đặc biệt ngoài cửa.
Đổi xong ấm nước, Từ Quân Nhiên quay về giường mình nằm, hai tay đặt sau gáy, hắn cẩn thận suy nghĩ về chuyện nên làm khi đến Thủ đô lần này.
Cánh tay đụng phải một cái túi được đặt gọn gàng, khóe miệng Từ Quân Nhiên nở nụ cười, đây chính là bản thảo do mình và thầy Ngâm Nguyệt trau chuốt, chỉ cần cầm đến Thủ đô, nhất định sẽ gây nên con sóng lớn.
Mà Từ Quân Nhiên lại muốn tạo ra hiệu quả này.
Thiếp đi một lúc, không biết đã bao lâu, Từ Quân Nhiên từ từ mở mắt, ngiêng đầu sang, lại đối mặt với một cặp mắt to tròn đen nhánh.
Hóa ra, Lâm Vũ Tình không biết đã dậy từ bao giờ, đang nhìn chằm chằm vào mặt Từ Quân Nhiên.
Ánh mắt giao nhau trong tích tắc, Từ Quân Nhiên nghĩ rằng Lâm Vũ Tình định nói gì, vừa định mở miệng không ngờ Lâm Vũ Tình lại quay đầu đi, chỉ để lại mái tóc dài xinh đẹp của mình, điều này khiến Từ Quân Nhiên khó hiểu, trong lòng chỉ có thể cảm khái tâm tư của phụ nữ thật khó đoán, kiếp trước mình đã không giỏi đoán suy nghĩ của phụ nữ, kiếp này cũng vậy.
Nhìn lướt qua bóng dáng yểu điểu trên giường đối diện, Từ Quân Nhiên không kìm được lắc đầu cười khổ, cô nàng này thật kỳ quái, vừa nãy còn chủ động nói chuyện với mình, giờ lại chẳng thèm để ý đến mình, đúng là khiến người ta không thể nhìn thấu.
Nhìn sắc trời bên ngoài, Từ Quân Nhiên đứng dậy lấy đồ ăn từ trong túi ra ăn, trình độ sinh hoạt lúc này còn tương đối thấp, cán bộ đi công tác không có đãi ngộ gì, như Từ Quân Nhiên đã là không tệ rồi, trước khi đi, còn lấy được từ nhà Nghiêm Vọng Tung mấy phiếu ăn đem đi đổi chút bánh, vì cha mẹ Nghiêm Đóa Đóa đều là công nhân, nên cũng có chút tiền dư dả.
Ăn chút đồ ăn, Từ Quân Nhiên để mấy miếng bánh còn lại lên bàn, ho khan một tiếng:
- Chị Vũ Tinh, chị cũng ăn một chút đi. Còn ngồi xe cả ngày đấy.
Không ai trả lời…
Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu, đang định ngồi xuống, “Bộp!” một tiếng, Lâm Vũ Tình nằm đối diện đã ngồi dậy.
- Cái đó, cảm ơn cậu, Quân Nhiên…
Giống như phải dùng dũng khí rất lớn, Lâm Vũ Tình mới có thể nói được những lời này.
Khóe miệng Từ Quân Nhiên nở nụ cười, hắn biết đây là một khởi đầu tốt.
Sau đó, Lâm Vũ Tình hơi xấu hổ ăn tối dưới cái nhìn soi mói của Từ Quân Nhiên, còn Từ Quân Nhiên, đọc báo dưới ánh đèn.
Thời gian gần đây, kiến thiết kinh tế như thế nào, xây dựng hiện đại hóa phải thực hiện như thế nào, được bàn luận rất sôi nổi, hồi đầu năm, mấy vị lãnh đạo đã đưa ra những đánh giá khác nhau, nhưng đa phần vẫn là phản đối, sự khác biệt của tầng cao cũng rất lớn, đặc biệt là khu kinh tế cầm đầu thành phố Bằng Phi, kiểu thảo luận nào cũng có, thậm chí có người nói, đặc khu chính là sự đổ bộ của chủ nghĩa tư bản.
Đọc những quan điểm khác nhau được đăng trên báo, Từ Quân Nhiên cau mày, đấu tranh tư tưởng quả nhiên rất kịch liệt.
Thời gian trôi qua từng chút một, Từ Quân Nhiên đọc xong báo, định ngẩng đầu lên nói chuyện với Lâm Vũ Tình, lập tức ngẩn người.
Sau một khắc, hắn cảm giác bụng dưới như có lửa đốt.