Chương 8:
"Cảnh Thước,"
Một giọng nói vui vẻ cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, Tiết Nguyệt từ đằng xa chạy tới nhảy nhót, vỗ mạnh một cái lên vai tôi.
"Vở kịch tốt nghiệp, cậu đến đóng vai cho tớ đi."
Tiết Nguyệt và tôi quen nhau ở câu lạc bộ. Cô ấy học đạo diễn, gia cảnh giàu có, chỉ chờ tốt nghiệp là đi du học. Tuổi còn nhỏ mà dường như chẳng có muộn phiền gì, bây giờ điều khiến cô ấy lo lắng nhất chính là nhiệm vụ tốt nghiệp ở trường, phải quay một đoạn phim ngắn làm đồ án.
Tôi khẽ gõ đầu cô ấy, gật đầu đồng ý.
Có lẽ sợ tôi buồn vì chuyện chia tay, cô ấy vô tình hay cố ý đứng sang bên phải, che khuất Lăng Tịnh và Văn Thư Ngôn.
"Mẹ của Lăng Tịnh mấy hôm trước đến trường tìm Văn Thư Ngôn làm ầm ĩ lắm đó, nói là sau này anh ta phải ở rể nhà họ Lăng, xe cộ nhà cửa đều phải đứng tên Lăng Tịnh, cả đời phải cưng chiều con gái bà ấy."
"Có bà mẹ vợ như thế ai mà chịu cho nổi."
Cô ấy vừa nói vừa lén quan sát sắc mặt tôi, hình như sợ tôi sẽ buồn.
"Tiểu Nguyệt, tớ và Lăng Tịnh đã chia tay rồi, cũng không muốn nghe bất cứ tin tức gì về cô ấy nữa."
Tôi đang ở một bước ngoặt quan trọng của cuộc đời, những thứ quan trọng hơn cái gọi là tình yêu nhiều vô kể. Tôi không muốn để một người mà vĩnh viễn không còn bất kỳ liên hệ nào với tôi can thiệp vào cuộc sống của mình nữa.
Đó là sự trừng phạt dành cho chính tôi.