Chương 9:
Lúc diễn tập vở kịch, tôi mới để ý hóa ra địa điểm của chúng tôi ở ngay bên cạnh Tiết Nguyệt, mà nam chính trong vở kịch Tiết Nguyệt diễn lại chính là Văn Thư Ngôn.
Hai người họ ngày nào cũng ở cùng nhau, quan hệ mập mờ, gần như cả trường đều nghe phong phanh, nhưng ngại bối cảnh gia đình của Tiết Nguyệt, không ai dám nhiều lời.
Công ty Lăng Tịnh ứng tuyển vốn đã có phản hồi tích cực, nhưng không hiểu sao đột nhiên bặt vô âm tín, chẳng còn tin tức gì nữa.
Cô ấy đành chấp nhận sự sắp xếp của Văn Thư Ngôn, nhờ vả quan hệ để vào một công ty, nghe nói mức lương cũng khá ổn.
Nhưng điều này cũng đồng nghĩa với việc, sau này cô ấy phải chịu lép vế, trở thành kiểu người mà trước đây cô ấy ghét nhất – dạng người dựa vào quan hệ.
Theo diễn biến ở kiếp trước của tôi, giờ này cô ấy đáng lẽ đang trong quá trình điều trị phục hồi chức năng, đó là quãng thời gian khó khăn nhất sau khi mất đi một phần cơ thể, hết lần này đến lần khác chấp nhận sự thay đổi của bản thân, hết lần này đến lần khác đối diện với những nỗi đau đớn tột cùng.
Cảm xúc của Lăng Tịnh bắt đầu trở nên bất ổn, cô ấy cần sự đồng hành của Văn Thư Ngôn để lấp đầy khoảng trống trong lòng.
Nhưng tâm trí Văn Thư Ngôn hoàn toàn không đặt ở chỗ cô ấy, để đảm bảo xuất hiện trước ống kính với trạng thái tốt nhất, anh ta cần ngủ sớm dậy sớm, tập thể dục đều đặn, có lẽ vì cả người đắm chìm trong sự ngọt ngào của tình yêu, anh ta trở nên đẹp trai hơn.
Trong lúc nghỉ giải lao giữa buổi tập, tôi thường nghe thấy anh ta cầm điện thoại với giọng điệu thiếu kiên nhẫn.
"Tôi đã bảo là tôi đang bận mà, tối nay đoàn kịch chúng tôi có cuộc họp, không rảnh đi với cậu đâu."
Đôi khi Lăng Tịnh thỉnh thoảng đến tìm anh ta, anh ta cũng kiếm cớ lảng tránh, rồi dặn dò người bên cạnh.
"Đừng nói với cô ấy là tôi ở đây."
Ngày lễ Tình nhân, Lăng Tịnh ôm hoa đến tìm Văn Thư Ngôn, nhưng Văn Thư Ngôn bận luyện tập, đến một câu chào hỏi cũng không nói với cô ấy, trước mặt mọi người, Lăng Tịnh không kìm được mà nổi giận.
Cô ấy ném mạnh bó hoa xuống đất, lạnh lùng chất vấn:
"Văn Thư Ngôn, tôi gọi cho anh bao nhiêu cuộc điện thoại anh đều không nghe máy, anh muốn làm gì hả?"
Trong lúc mọi người còn ngơ ngác, Văn Thư Ngôn chẳng hề tỏ vẻ hối lỗi, anh ta vốn tự phụ về ngoại hình, trước giờ luôn sai khiến các cô gái, nào chịu nổi sự chất vấn như vậy, lập tức phản bác:
"Lăng Tịnh, tôi đang bận, người bình thường chúng tôi mỗi ngày đều có rất nhiều việc phải làm, không rảnh rỗi như cô đâu."
Anh ta nhấn mạnh vào ba chữ "người bình thường", rõ ràng đã đâm sâu vào lòng tự trọng của Lăng Tịnh, cô ấy sững sờ đứng đó, tức giận đến mức nghẹn lời.
"Văn Thư Ngôn, anh có tim không vậy? Tôi vì ai mà ra nông nỗi này? Anh không biết xấu hổ à?"
"Tôi đâu có nhờ cô đến cứu tôi, là cô tự nguyện thôi, có lẽ cô không đến tôi cũng chẳng sao cả, sao còn muốn tôi làm trâu làm ngựa cho cô hả?"
"Đừng quên công việc của cô là ai sắp xếp cho, tôi không nợ cô, Lăng Tịnh."
Lăng Tịnh bị anh ta nói đến mức vừa giận vừa tủi, cô ấy vội vàng, kích động muốn giơ tay chỉ vào anh ta, nhưng chỉ có thể vung vẩy chiếc ống tay áo trống rỗng, suýt chút nữa thì vấp phải chiếc ghế phía trước.
Từ xa, tôi nhìn Lăng Tịnh, nhìn cô gái từng được thầy cô gọi là thiên tài, nhìn cô ấy thảm hại đứng giữa đám đông, chịu đựng sự sỉ nhục và dối trá âm thầm, không đành lòng khẽ cụp mắt xuống.
Con người ta chỉ khi mất đi mới biết trân trọng, nếu không thì dù thế nào cũng không thể nào thấu hiểu được, giống như Văn Thư Ngôn được bao bọc kỹ càng, vĩnh viễn sẽ không biết nếu không có Lăng Tịnh, anh ta sẽ ra sao.
Cũng giống như Lăng Tịnh, cô ấy vĩnh viễn sẽ không biết, nếu không phải tôi đã kéo cô ấy lại, cô ấy sẽ phải đối mặt với tình cảnh hiện tại.
Cho nên năm đó cô ấy không cảm ơn tôi, cũng giống như bây giờ Văn Thư Ngôn không cảm ơn cô ấy vậy.