Chương 118: Phát hiện bất ngờ (1)
Vương Trường Sinh cẩn thận đi vào trong cốc, thấy rõ được tình hình bên trong cốc.
Một con cự mãng màu bạc trên đầu có một cái mào gà, đang cùng hai nam một nữ đấu túi bụi. Một ông lão hoàng bào ngã trên đất, trên người cắm vô số băng trùy, hai thanh pháp khí linh quang lập lòe rơi trên mặt đất.
Cự mãng màu bạc trên người có vết thương, máu không ngừng chảy. Hai nam một nữ hiển nhiên không chống đỡ được bao lâu, sắc mặt tái nhợt.
Cự mãng màu bạc đứng bên trong một cái đầm nước to hơn mười trượng, bên trong đầm nước có rất nhiều đóa hoa sen màu đen.
Ba người chọc giận Cự mãng, nó há mồm phun ra mấy chục cây băng trùy màu trắng, đánh về phía cô gái váy xanh.
Cô gái váy xanh chỉ mới ở Luyện khí tầng sáu, trên người có một lớp màn màu xanh ảm đảm vây quanh.
"Tứ muội cẩn thận."
Một nho sinh thanh niên biến sắc, vội vàng lớn tiếng nhắc nhở.
Cô gái váy xanh lấy ra tấm phù triện vỗ lên người, trên người xuất hiện hơn mười mấy vòng bảo hộ.
Một trận “phành phành” trầm đục, mười mấy tấm băng trùy màu trắng bị vòng bảo hộ cản trở rơi xuống dưới, một mồm máu to từ trên trời giáng xuống, cắn lấy mấy vòng bảo hộ, cắn cô gái váy xanh thành hai đoạn.
Cự mãng màu bạc đi ra từ đầm nước, nuốt cô gái váy xanh. Sau đó ánh mắt lạnh như băng nhìn về hai gã người nam.
“Không ổn. Nghiệt súc này quá lợi hại, mau bỏ đi.”
Nho sinh thanh niên lôi kéo đồng bạn, vội vàng phóng ra ngoài cốc.
Vốn tưởng rằng tấm nhị giai linh phù đã làm nhị giai yêu mãng bị thương, nhưng bọn họ vẫn quá xem thường nhị giai yêu mãng.
Bọn họ còn chưa chạy được bao xa, mấy chục cây băng trùy trắng bắn nhanh đến. Xuyên thủng hào quang bảo vệ ảm đạm trên người họ.
Sau khi giết chết hai người này, Cự mãng màu bạc mở to mồm máu, hướng tới ông lão áo bào màu vàng, muốn nuốt vào bụng.
Thân thể người tu tiên đối với yêu thú mà nói là đại bổ vật, gần với linh dược.
Đúng lúc này, vài tiếng xé gió “vù vù” vang lên, ba mũi tên màu xanh vụt đến, trong đó có một mũi tên màu xanh xuyên thủng mào gà của Cự mãng màu bạc.
Ba con Nhân hình khôi lỗi thú đứng ở trước mặt Vương Trường Sinh, trên tay mỗi con đều cầm một cây cung màu xanh.
Chúng nó giương cung cài tên, bắn ra từng đạo quang tên.
Cung tiễn khôi lỗi thú là nhất giai trung phẩm khôi lỗi thú, có thể tấn công kẻ địch từ xa.
Vương Trường Sinh trên tay thủ sẵn một tấm phù triện kim quang lập lòe, thần sắc mười phần khẩn trương.
Nhị giai yêu mãng này bị thương nặng, nhưng hắn cũng không nắm chắc nhất định có thể giết chết yêu thú này.
Lực công kích của quang tiễn không lớn, nhưng khả năng thắng cao.
Cự mãng màu bạc bị Vương Trường Sinh chọc giận, há mồm phun ra mấy chục cây băng trùy trắng, bắn đến vị trí của Vương Trường Sinh.
Vương Trường Sinh vội vàng lấy ra một tấm thuẫn bài màu xanh, che chắn trước người.
Mấy chục băng trùy màu trắng đánh bại ba con khôi lỗi thú. Thanh vân thuẫn phát ra hàng loạt tiếng “phành phành”
Nhân cơ hội này, Cự mãng màu bạc mở to mồm máu.
Vương Trường Sinh sớm có chuẩn bị, vội vàng cầm ra phù triện màu vàng.
Nhị giai hạ phẩm linh phù Kim đao phù, Vương Trường Sinh mất tám trăm khối linh thạch mua từ một vị tự xưng là đệ tử Tử tiêu môn.
Phù triện màu vàng hóa thành một thanh cự đao màu vàng dài hơn một trượng, hung hăng trảm lên người Cự mãng.
Nó hét thảm một tiếng, nhị giai yêu mãng này khi nãy đã bị nhị giai linh phù công kích, căn bản không thể tiếp được Kim đao phù. Nó bị cự đao màu vàng trảm thành hai đoạn, chết thảm đến không thể thảm hơn.
Vương Trường Sinh thở phào nhẹ nhõm, nếu không phải Song đồng thử có thể ngửi được mùi Hắc ngọc cỏ linh chi, đuổi tới rừng rậm. Hắn cũng sẽ không phát hiện bên trong sơn cốc có người đang đấu pháp, từ đó kiếm được một món hời lớn.
Vương Trường Sinh thu hồi Khôi lỗi thú, bước nhanh tới lục soát túi trữ vật trên các thi thể. Trong đó hai cái túi trữ vật cấp bậc pháp khí có thi thể của nhị giai yêu thú.
Thi thể Ngân sắc cự mãng bị hủy hoại nghiêm trọng, Vương Trường Sinh chém thi thể yêu mãng thành từng đoạn, cất vào túi trữ vật.
Hắn lấy ra linh khí, tấn công đầm nước. Sau khi xác nhận không có gì khác thường, hắn tự tạo cho mình một vòng bảo hộ, nhảy vào đầm nước, ngắt lấy Hắc sắc liên hoa.
Đúng lúc này, một tiếng ong ong truyền vào bên tai hắn.
Một đàn Huyết sắc văn tử bay vào sơn cốc, bay thẳng đến chỗ các thi thể.
Huyết sắc văn tử sau lưng có hai cánh mỏng màu thanh và một đôi mắt màu máu lồi ra bên ngoài, nhìn rất dữ tợn.
“Không ổn. Thanh dực thị huyết văn.”
Vương Truòng Sinh trong lòng thầm kêu không ổn, ánh mắt lộ ra vài phần sợ hãi.
Thanh dực thị huyết văn là một loại yêu trùng đặc thù ở Bách thú sơn mạch, cực kỳ mẫn cảm đối với mùi máu. Người ta truyền rằng, nơi nào Thanh dực thị huyết văn đến, sẽ không có vật nào còn sống.
Đàn Thanh dực thị huyết văn này số lượng hơn một ngàn con, cầm đầu là Nhị giai trung phẩm yêu trùng.
Vương Trường Sinh giết chết được Nhị giai yêu mãng là vì lúc gặp được Nhị giai yêu mãng, nó đã bị thương nặng, lực phòng ngự không mạnh như lúc trước. Hắn lúc này chỉ có thể đắc thủ, chỉ dựa vài món linh khí trên tay, hắn không nghĩ mình có thể là đối thủ của Thanh dực thị huyết văn.
Đám Thanh dực thị huyết tấn công vào thi thể người tu tiên, điên cuồng cắn xé, một phần lớn Thanh dực thị huyết văn khát máu hướng tới Vương Trường Sinh.
Vương Trường Sinh nhìn mấy trăm con Thị huyết văn đánh tới, mặt biến sắc, vội vàng lặn xuống nước.
Dưới sự bảo vệ của Thủy tráo thuật, hắn từ từ lặn xuống đáy nước.
Hắn lấy ra một khối Nguyệt quang thạch. Nguyệt quang thạch tỏa ra ánh sáng nhu hòa, chiếu sáng phạm vi hơn mười trượng. Hắn ở dưới đáy đầm nước chậm rãi di chuyển.
Đột nhiên, Vương Trường Sinh nhìn phía xa xa có xuất hiện ánh sáng yếu ớt, hắn trong lòng mừng rỡ, di chuyển đến hướng phát ra ánh sáng.
Nửa khắc đồng hồ sau, Vương Trường Sinh trồi lên mặt nước. Trước mặt hắn là một hang đá rộng hơn trăm trượng, trên đỉnh đầu là từng mảng thạch nhũ treo ngược, trên thạch bích được khảm mấy khối Nguyệt quang thạch.
Bên trái hang đá, có một thạch thất nhân tạo, hai cổng đá cao tầm một trượng, đổ trên mặt đất.
Vương Trường Sinh thả ra hai con Khôi lỗi thú, điều khiển chúng nó đi ở phía trước.
Thạch thất cao hơn mười trượng, dưới góc bên trái có hai cây ăn quả màu đen cao khoảng hai trượng. Trong đó có một gốc cây treo sáu quả hồng màu đen to bằng nắm tay.
“Đây là Hắc la thị. Xem ra đã muốn chín rồi.”
Vương Trường Sinh nhìn mấy quả màu đen trên cây, vẻ mặt vui sướng.
Hắc la thị là linh quả thuộc tính âm. Bình thường sinh trưởng bên trong sơn động u ám, trăm năm mới ra quả một lần.