Chương 120: Về nhà
Nửa tháng thời gian, Thanh dực thị huyết văn hẳn là đã bay đi.
Vương Trường Sinh thi triển Thổ tường thuật, ngăn chặn cửa vào thạch thất, tự tạo cho mình một cái Thủy tráo thuật, nhảy vào trong nước.
Không bao lâu, Vương Trường Sinh xuất hiện bên trong đầm nước.
Thi thể của những người tu tiên không còn nữa, được thay thế là mấy hài cốt trắng toát.
Vương Trường Sinh thả ra Thanh lân mã, nhảy lên lưng nó.
Thanh lân mã mở hai cánh, nhẹ nhàng bay lên trời, chở Vương Trường Sinh bay về hướng trời cao.
Không bao lâu, một người một thú đã biến mất ở chân trời.
Bảy ngày sau, Vương Trường Sinh quay về Tiên Duyên thành.
Hắn không lập tức quay về Vương thị luyện khí điếm, mà đến Liệp yêu lâu do tứ đại tông môn mở, dùng thi thể yêu thú để đổi lấy sáu trăm ba mươi tám điểm cống hiến.
Hắn bỏ ra hai trăm điểm cống hiến để đổi lấy một lọ Nhị giai trung phẩm đan dược Uẩn mạch đan, đan này có tác dụng chữa trị kinh mạch.
Đổi được Uẩn mạch đan, Vương Trường Sinh quay về Vương thị luyện khí điếm.
Nhìn Vương Trường Sinh trở về bình an, Vương Diệu Long thở phào nhẹ nhõm, ân cần hỏi: “Trường Sinh, ngươi đã đi đâu? Sao lâu như vậy ngươi mới trở về? Thập nhị ca đang chuẩn bị vào núi tìm ngươi.”
“Trên đường đi gặp được một đám yêu trùng, tìm một chỗ tránh né một đoạn thời gian. Nhị thập ngũ thúc công, Thập nhị thúc bọn họ có sao không?”
Vương Diệu Long thần sắc có chút ảm đạm, thở dài nói: “Thập nhị ca không xảy ra chuyện gì, nhưng Minh Phong vì ngăn cản yêu cầm, bị yêu cầm giết chết. Thập tam ca bị yêu phong giết chết. Mặt khác, còn có bốn tộc nhân khác cũng đã vong mang, hai người bị tàn phế. Trước mắt chỉ mới tích góp được hơn một ngàn điểm cống hiến, còn thiếu ba ngàn điểm cống hiến. Ta đã muốn khuyên nhủ Thập nhị ca, bảo hắn không cần tiếp tục vào núi. Nói không chừng dù bọn họ có chết hết, cũng không có cách nào kiếm đủ ba ngàn điểm cống hiến. Chỉ là hy sinh vô ích mà thôi.”
“Nhị thập ngũ thúc công, ta trên đường trở về gặp được vài người tu tiên đang đánh nhau với yêu thú. Yêu thú cùng người tu tiên đồng quy vu tận. Ta nhặt được một món hời lớn, đây là bốn trăm ba mươi tám điểm cống hiến ta đổi được.”
Vương Trường Sinh vừa nói, một bên lấy ra một Ngân sắc ngọc bài dài một thước, đưa cho Vương Diệu Long.
Vương Diệu Long vui mừng gật đầu, nhận lấy Ngân sắc ngọc bài rồi nói: “Làm không tồi. Ngươi chắc cũng mệt mỏi rồi, lên lầu nghỉ ngơi đi!”
Vương Trường Sinh đáp ứng rồi quay về chỗ ở của hắn ở lầu hai, ngồi xuống tu luyện.
Trên người hắn còn có hai quả Hắc la thị, nhưng hắn không định dùng Hắc la thị. Hắn tính dùng vài năm thời gian để tu luyện từ từ đến Luyện khí tầng chín. Đem nền tảng trụ cột xây dựng vững chắc. Chu Dương cũng là vì nôn nóng lợi ích trước mắt, mà dẫn đến thất bại, thân tử đạo tiêu.
Đương nhiên, Chu Dương đã sáu mươi tuổi, không thể không liều một lần. Vương Trường Sinh không như vậy, hắn còn trẻ tuổi, có thể từ từ tu luyện.
Mấy ngày sau, đám người Vương Diệu Hoán chuẩn bị quay về Thanh Liên sơn. Vương Diệu Long để cho Diệp Lê làm chút bữa tối phong phú, tiễn đưa Vương Diệu Hoan.
“Lúc đến Tiên Duyên thành này là muốn đổi một lọ Tử ngọc linh thủy trở về, Không nghĩ tới Bách thú sơn mạch hung hiểm như vậy, hại chết năm tộc nhân, trọng thương hai người. Chỉ mới tích góp được gần hai ngàn điểm cống hiến.”
Vương Diệu Hoan không có cảm giác ngon miệng, thở dài nói.
“Thập nhị ca, ngươi đã cố gắng hết sức, chuyện này không trách ngươi. Ta tin tưởng Minh Viễn sẽ hiểu cho các ngươi, chúng ta còn xem như may mắn. Nghe nói, có một tiểu gia tộc họ Chu, hai mươi người vào núi chỉ một người trở về. Ngay cả đệ tử của tứ đại tông môn cũng đã chết vài người.”
Vương Diệu Long an ủi nói.
“Đúng vậy! Thập nhị thúc công, làn này chúng ta cũng không hẳn là đi một chuyến vô ích. Ít nhất đổi được một ít linh dược thuộc tính hỏa, tộc nhân không chết oan uổng.”
Vương Trường Ca phụ hoạ.
Vương Diệu Hoan cười khổ một tiếng rồi nói: “Lúc này đây, tứ đại tông môn xuất ra nhiều linh vật Trúc cơ như vậy. Trong tương lai mấy chục năm nữa, Trúc cơ linh vật ở chợ sợ là sẽ càng thiếu. Muốn có được Trúc cơ linh vật, chỉ có thể nghĩ biện pháp khác thôi. Đúng rồi, Minh Chiến, ngươi nói Trường Tuyết ở Bạch Long cốc Ngụy quốc. Ngươi hãy kể ta nghe tình hình của Trường Tuyết.”
Vương Minh Chiến lúc này kể về tình hình của Vương Trường Tuyết ở Bạch Long cốc, không một chút giấu diếm.
Vương Diệu Hoan nghe Vương Minh Chiến trần thuật xong, nhìn Vương Trường Sinh nói: “Trường Sinh, ngươi thu thập một chút rồi theo ta quay về Thanh Liên sơn đi. Sau khi quét sạch Bách thú sơn mạch, số lượng yêu thú sẽ giảm mạnh. Ít nhất mấy chục năm nữa mới có thể khôi phục nguyên khí. Người tu tiên đến Tiên Duyên thành để giết yêu thú nhất định sẽ giảm bớt. Khôi lỗi thú ở Tiên Duyên thành không thể bán được giá cao. Tài nguyên yêu thú ở Bạch Vân lĩnh Vân Châu không kém hơn Bách Thú sơn mạch là bao. Chúng ta đã thuê một cửa hàng bán linh khí ở Bạch Vân lĩnh. Bạch Vân lĩnh tạm thời không có cửa hàng bán Khôi lỗi thú. Bán Khôi lỗi thú ở Bạch Vân lĩnh có thể kiếm được nhiều lợi nhuận hơn.”
Vương Trường Sinh hơi sửng sốt, quay đầu nhìn Vương Diệu Long, Vương Diệu Long gật đầu.
“Vâng. Tôn nhi đã rõ.”
Vương Diệu Long đồng ý, Vương Trường Sinh tất nhiên sẽ không có ý kiến gì.
Nói thật, hắn cũng muốn quay về Thanh Liên sơn, ở Thanh Liên sơn tiến vào Trúc cơ.
“Thập nhị thúc công, điều Cửu đệ đến Bạch Vân lĩnh chẳng phải sẽ tốt hơn sao? Luyện chế ra Khôi lỗi thú trược tiếp đặt ở cửa hàng rồi bán, tiết kiệm phí hao tổn.”
Vương Trường Ca đưa ra nghi vấn trong lòng.
“Triệu hồi Trường Sinh quay về Thanh Viên sơn là ý của Nhị bá. Hắn muốn Trường Sinh dạy những tộc nhân khác luyện chế Khôi lỗi thú. Hiện tại trong tộc đã tổ chức một nhóm người học tập điêu khắc rối gỗ. Trường Sinh chỉ là một Khôi lỗi sư, một mình có thể chế tác ra được bao nhiêu Khôi lỗi thú?”
Còn một nguyên nhân khác mà Vương Diệu Hoan chưa nhắc đến. Vương Trường Sinh hiện tại là Khôi lỗi sư duy nhất của gia tộc. Gia tộc lo lắng Vương Trường Sinh xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Lúc này mới triệu hồi hắn về gia tộc, chờ gia tộc bồi dưỡng ra nhiều Khôi lỗi sư hơn. Hẵng điều Vương Trường Sinh đến Vân Châu cũng không muộn.
Sáng sớm ngày thứ hai, Vương Diệu Hoan dẫn đám người Vương Trường Sinh rời khỏi Tiên Duyên thành, đi về Thanh Liên sơn.
Hơn hai tháng sau, đoàn người Vương Diệu Hoan về tới Thanh Liên sơn.
Vương Minh Viễn cử hành lễ tang cho năm tộc nhân đã chết, trợ cấp cho gia quyến bọn họ một ít linh thạch.