Chương 126: Xin giúp đỡ (1)
Rời khỏi Giảng đạo đường, nàng sẽ lập tức chạy đi tìm Vương Trường Sinh, chơi với Thanh lân mã nửa canh giờ. Sau khi cơm nước xong, phải học thuộc tri thức luyện khí, giờ Tý mới có thể đi ngủ.
Hành động này của Liễu Thanh Nhi, làm cho không ít nữ quyến khác noi theo. Các nàng đều tăng mạnh quản giáo đối với con mình, hi vọng bọn họ lớn lên có thể trở nên nổi bậc.
Sau khi Vương Trường Sinh Trúc cơ, gia tộc phái người đi khắp các phường thị mua linh dược linh, linh quả dùng để điều chế Ngọc hàn linh thuỷ.
Nguyên liệu điều chế Ngọc hàn linh thuỷ không tính là quý hiếm, có thể mua được tại các đại phường thị.
Nửa năm sau, Vương Trường Sinh đã có được ba phần nguyên liệu. Nguyên liệu đã đủ, chỉ còn thiếu nhị giai Luyện đan sư.
Triệu Ngưng Hương bái nhập Dược Vương cốc, Dược Vương cốc lấy Luyện đan thuật mà nổi tiếng khắp tu tiên giới.
Nguyên liệu vừa đến tay, Vương Trường Sinh lập tức đi Triệu gia, bái phỏng Triệu Ngọc Tuệ.
Hắn hi vọng Triệu Ngưng Hương có thể hỗ trợ giới thiệu một vị nhị giai Luyện đan sư, giúp hắn điều chế Ngọc hàn linh thuỷ.
Vận mệnh ở trong tay mình, muốn tiến bộ thì phải tự mình nỗ lực đi giành lấy. Chứ không phải ở nhà, chờ cơ duyên gõ cửa.
Vương Trường Sinh đến thăm, làm cho Triệu Ngọc Tuệ rất cao hứng.
Thời điểm Triệu Ngưng Hương bái nhập Dược Vương cốc, Triệu Ngọc Tuệ mở yến hội, mời rất nhiều khách. Nhưng lúc đó Vương Trường Sinh ở Tiên Duyên thành, không đến tham dự.
Sau khi Triệu Ngưng Hương bái nhập Dược Vương cốc, tài chính của Triệu gia sung túc hơn rất nhiều. Gia tộc tu tiên muốn hợp tác cùng Triệu gia cũng ngày một nhiều hơn. Nhưng Triệu Ngọc Tuệ vẫn coi trọng Vương gia hơn. Sau khi Vương Trường Sinh Trúc cơ, Triệu Ngọc Tuệ càng tăng mạnh hợp tác cùng Vương gia. Hai nhà hợp tác mở một cái tửu lâu ở Thiên Hà phường thị. Vương Trường Tinh là một trong các chưởng quầy ở đó.
“Trường Sinh, ngươi vừa mới Trúc cơ. Hắn là nên ở nhà tu luyện, củng cố tu vi mới phải. Không nên chạy loạn khắp nơi, làm chậm trễ tu luyện.”
Triệu Ngọc Tuệ nắm lấy hai tay Vương Trường Sinh, hiền lành cất lời.
Vương Trường Sinh lộ ra chút tươi cười, rồi nói: “Di nãi, đại thọ vừa qua của người, tôn nhi đang trong thời gian tấn thăng Trúc cơ. Không thể đến chúc thọ di nãi, trong lòng rất áy náy. Hôm nay tôn nhi cố ý đến thăm di nãi. Đã hơn một năm không gặp, khí sắc của di nãi vẫn tốt như vậy.”
Triệu Ngọc Tuệ vui mừng gật gật đầu, rồi nói: “Đứa nhỏ ngoan, ngươi có tâm. Di nãi đã già rồi, tương lai vẫn là dựa vào người trẻ tuổi các ngươi. Đi, di nãi đã dặn dò hạ nhân chuẩn bị tiệc rượu, tất cả đều là món ngươi thích ăn.”
Vương Trường Sinh theo Triệu Ngọc Tuệ đi vào một đại sảnh sáng ngời. Trừ Vương Trường Sinh và Triệu Ngọc Tuệ, còn có Triệu Tử Hằng.
Uống được vài chén rượu, Vương Trường Sinh đề cập đến chính sự: “Di nãi, Ngưng Hương biểu muội có truyền tin trở về không? Nàng hiện tại sống tốt chứ?”
“Nha đầu kia có gửi thư về nhà vài lần, nhưng Dược Vương cốc cách Ninh Châu quá xa. Gửi thư mười phần không thuận tiện. Ta bảo nàng không cần truyền tin về, cứ chuyên tâm tu luyện. Tính thời gian, nàng hẳn là đã có thể tu luyện đến luyện khí tầng chín rồi. Khả năng đã Trúc cơ rồi cũng không chừng. Lần gửi thư gần nhất cũng đã là hai năm trước.”
Triệu Ngọc Tuệ cũng không có ý giấu diếm, chi tiết kể.
Vương Trường Sinh một mình đến bái phỏng, khẳng định không phải vì đến thăm nàng. Càng không thể là chỉ để hỏi thăm tình huống của Triệu Ngưng Hương. Hẳn là có quan hệ với Dược Vương cốc.
“Di nãi, người có biện pháp nào có thể liên lạc được với Ngưng Hương biểu muội không? Tôn nhi có việc quan trọng muốn nhờ nàng hỗ trợ.”
“Hỗ trợ? Ngươi muốn Ngưng Hương giúp ngươi làm cái gì? Nếu là chuyện khó khăn, sợ là Ngưng Hương sẽ không giúp được.”
Vương Trường Sinh dù sao cũng chỉ là cháu trai họ hàng. Triệu Ngưng Hương là cháu ruột của nàng, Triệu Ngọc Tuệ đương nhiên sẽ vì Triệu Ngưng Hương mà suy xét.
Nàng cũng không có nói sai, Triệu Ngưng Hương tuy bái nhập Dược Vương cốc. Nhưng thứ Triệu gia có thể cung cấp cho nàng lại có hạn. Triệu Ngưng Hương chỉ là một đệ tử bình thường ở Dược Vương cốc mà thôi.
“Di nãi yên tâm, tôn nhi chỉ là muốn nhờ Ngưng Hương biểu muội giúp đỡ giới thiệu một vị nhị giai Luyện đan sư mà thôi. Sẽ không làm Ngưng Hương biểu muội khó xử.
Phản ứng của Triệu Ngọc Tuệ, Vương Trường Sinh sớm đã dự liệu đến. Hắn hiện tại rất minh bạch, chỉ có lợi ích mới có thể đả động người khác.
Triệu Ngọc Tuệ trầm ngâm một lát, rồi nói: “Như vậy đi! Ta viết cho Ngưng Hương một bức thư tay, ngươi đến Dược Vương cốc tìm nàng. Hy vọng nàng có thể giúp được ngươi.”
“Vậy làm phiền di nãi. Biểu thúc, người có đồ vật gì muốn gửi cho Ngưng Hương biểu muội, con có thể giúp người mang đi.”
Triệu Tử Hằng gật gật đầu, đáp lời: “Dược Vương cốc tài liệu tu tiên phong phú, cũng không thiếu vật gì. Như vậy đi, Trường Sinh, ngươi giúp ta mang một ít linh thạch đưa cho Ngưng Hương. Ta viết cho nàng một phong thư, mẹ nàng cũng rất nhớ nàng.”
Vương Trường Sinh gật đầu đáp ứng, hắn vốn dĩ định ở lại một đêm rồi rời đi. Nhưng mẫu thân Triệu Ngưng Hương là Lâm Vũ Đình biết được Vương Trường Sinh muốn đi Dược Vương cốc tìm Triệu Ngưng Hương. Bèn để cho Vương Trường Sinh ở lại thêm vài ngày, Lâm Vũ Đình ngày đêm không nghỉ làm cho Triệu Ngưng Hương một bộ y phục mới.
Năm ngày sau, Triệu Ngọc Tuệ tự mình tiễn Vương Trường Sinh rời khỏi.
Ra khỏi Hồ Điệp cốc, Vương Trường Sinh thả ra Thanh lân mã, nhảy lên lưng nó.
Tứ chi Thanh lân mã vừa động, cất cao vó ngựa chạy về phía xa. Không qua bao lâu đã biến mất bên trong đại sơn mù mịt.
…
Dược Vương sơn mạch liên miên vạn dặm, thế núi hiểm trở, kỳ hoa dị thảo nhiều không đếm xuể. Dược Vương cốc nằm tại bên trong Dược Vương sơn mạch.
Ở bên ngoài Dược Vương sơn mạch có một ngọn núi cao mấy trăm trượng, trên đỉnh ngọn núi là một toà cung điện màu xanh cao hơn mười trượng. Trên cửa treo một khối kim bài, viết ba chữ rồng bay phượng múa “Nghênh khách điện”.
Dược Vương cốc là một trong bốn đại môn phái của Tống Quốc. Không đếm được có bao nhiêu người tu tiên muốn có quan hệ với Dược Vương cốc. Thường xuyên có người tu tiên đến Dược Vương cốc tìm bạn kết thân. Nghênh khách điện chính là nơi phụ trách tiếp đãi những người tu tiên đến tìm bằng hữu hoặc người thân.
Buổi trưa một ngày nọ, một thanh niên dáng người cao gầy, một thân lam sắc nho sam xuất hiện ở cửa của Nghênh khách điện. Người đó chính là Vương Trường Sinh.
Hắn đi hơn ba tháng lộ trình, rút cuộc cũng đã đến được Dược Vương cốc.
Thời gian phi hành của Thanh lân mã không dài, đa số thời gian đều là chạy trên mặt đất. Nếu có một kiện pháp khí phi hành, thời gian có lẽ sẽ ngắn hơn rất nhiều.