Chương 133: Tình hình trong tộc gần đây (2)
Vương Minh Viễn lắc đầu nói: “Con cũng không thể đoán trước được, điều này không thể trách con. Mỏ huyền kim khoáng thạch đã cạn kiệt, gia tộc chủ yếu dựa vào bán Khôi lỗi thú mà sống. Cuộc sống không dễ dàng, hơn một trăm người đều muốn ăn muốn uống, còn có phát sinh thêm. Mỗi tháng chi tiêu cũng không ít. Giai đoạn đầu học tập luyện đan đầu tư quá lớn, tạm thời không có linh thạch để bồi dưỡng Luyện đan sư. Con bế quan tu luyện trước đi, quang trọng là tu luyên tốt. Đúng rồi, con giao Thanh lân mã cho cha. Đại bá con lần trước thăm Trường Tuyết, mang về hai con ngựa cái. Thanh lân mã trong tay con là ngựa đực, vừa hay có thể lấy lai giống. Ngựa con có thể bán được không ít linh thạch, cũng là một nguồn thu vào.”
“Đúng vậy! Trường Nguyệt khi có thời gian rảnh sẽ chạy đến chuồng ngựa. Nàng nói nàng cũng muốn nuôi dưỡng một Thanh lân mã.”
Liễu Thanh Nhi nhắc tới Vương Trường Nguyệt, vẻ mặt đậm ý cười.
“Hai con Hỏa vũ ưng đã nuôi dưỡng đến Nhất giai trung phẩm, có thể cùng con Nhị giai kim chủy ưng trong tộc lai giống. Đúng rồi, Sinh Nhi, cha đã phái người đi tìm thiên địa linh thuỷ. Hy vọng là có thể tìm được Thiên địa linh thủy.”
“Đi tìm? Thiên địa linh thủy không dễ dàng tìm được như vậy.”
Vương Minh Viễn lắc đầu giải thích: “Thiên địa linh vật là thứ không dễ tìm được, nhưng nên đi thử một lần. Đây cũng là ý của Nhị bá. Đương nhiên, bọn họ chỉ là thuận tiện đi tìm kiếm Thiên địa linh thủy. Chủ yếu vẫn là vây giết yêu thú, kiếm linh thạch để mua tài nguyên tu tiên.”
Vương Trường Sinh nhíu mày nói: “Bọn họ là ai? Vây giết yêu thú rất nguy hiểm, vô ý một cái là sẽ chết trong miệng yêu thú. Gia tộc còn chưa suy kiệt đến mức cần tộc nhân săn giết yêu thú để kiếm nguồn sống.”
“Con biết luyện chế Khôi lỗi thú, gia tộc hiện tại tương đối sung túc. Nhưng chẳng lẽ con đã quên, ngày trước con đã khổ ra sao? Gia tộc không suy kiệt đến mức đó, nhưng từng tháng số linh thạch phát ra cho bọn họ, còn chưa đủ để họ mua một lọ đan dược. Một số tộc nhân đã tự tìm đường cho mình. Đương nhiên, làm tốt gia tộc sẽ ủng hộ. Mấy vị tộc nhân ra ngoài tìm kiếm cơ duyên, cơ duyên nào có dễ tìm như vậy. Cha cũng chỉ mong bọn họ có thể tìm được cơ duyên.”
Trong tám năm này, Vương gia đã có thêm mười lăm người tu tiên. Trong đó sáu người là tiểu hài mới sinh, ba gã tán tu ở rể, sáu người là nữ tu sĩ được gả vào.
Hiện tại, đang có bốn nữ quyến mang thai, không biết có linh căn hay không.
Hơn một trăm sáu mươi người tu tiên, chỉ tính đến ăn uống mỗi tháng chính là một khoản chi tiêu không nhỏ. Còn có tiền thuê cửa hàng, tiền kết giao lui tới, tài nguyên còn lại để phát cho mỗi tộc nhân có thể sẽ không còn nhiều. Bọn họ nếu muốn đi xa hơn trên tiên đồ, thậm chí lại tiến thêm một bước để tiến vào Trúc cơ kỳ. Chỉ có thể dựa vào chính mình để tìm đường ra.
Mệnh ta không do trời. Vận mệnh, nằm chắc trên tay mỗi người.
Săn giết yêu thú đúng là nguy hiểm, nhưng cũng là việc đem lại lợi nhuận lớn nhất. Bởi vậy có một bộ phận tộc nhân Vương gia đã lập tổ đội săn giết yêu thú, vật liệu bán cho gia tộc, còn có thể giúp gia tộc.
Đương nhiên, phần lớn tộc nhân đã quen với cuộc sông an ổn, không muốn mạo hiểm. Cuộc sống bọn họ rất quy luật, mặt trời mọc đi làm, mặt trời lặn là nghỉ, mỗi tháng đúng giờ nhận bổng lộc. Nếu gia tộc phát triển tốt, bọn họ tự đáy lòng cao hứng, cũng có thể nhận nhiều hơn một ít bổng lộc. Nếu gia tộc phát triển không tốt, bọn họ cũng tiết kiệm một ít, qua ngày cũng không có trở ngại. Bọn họ chỉ muốn an ổn hết đời này, không có ý định, cũng không muốn lấy mạng đi tranh cái gì.
Có vài thứ, không thể dùng mạng sống mà đánh đổi, vẫn là an an ổn ổn sống hết đời này.
Bọn họ cũng không phải là từ nhỏ đã không tranh đấu cùng thế nhân, có nhiều người cũng từng cố gắng tranh đấu. Thậm chí dùng cả mạng sống đi tranh, nhưng tỉ lệ thành công rất thấp, thấp đến nổi chính bọn họ cũng không nhìn thấy. Thời gian lâu dần, tới chính bọn họ cũng từ từ mất đi ý chí chiến đấu. Bị sự thật tàn khốc mài mòn, họ tìm được một công việc ổn định, cố gắng sống an ổn qua ngày.
Vương Trường Sinh suy nghĩ lại một chút, lúc trước hắn ở huyện Bình An đảm nhiệm chức Thiên sư, ngày tháng trôi qua cũng không dễ dàng gì.
“Lựa chọn của mỗi người không giống nhau, hy vọng bọn họ có thể thành công. Việc này không cần con phải quan tâm. Nếu Nhị thập thất đệ bọn họ tìm được linh thủy, sẽ lập tức quay về. Con hãy cố gắng tu luyện, nếu tu luyện không thích hợp, tuyệt đối không được ép bản thân tu luyện tiếp.”
Vương Minh Viễn ân cần dặn dò.
Vương Trường Sinh gật đầu đáp ứng.
Liễu Thanh Nhi đột nhiên nhớ ra gì đó rồi cười nói: “Con rời khỏi lâu như vậy, Trường Tuyết hầu như mỗi ngày đều hỏi mẹ chừng nào con trở về. Trước khi con bế quan, đi thăm nó một chút đi.”
“Vâng, con mua cho nàng một ít điểm tâm, đều là đồ ngọt, nàng nhất định sẽ rất thích.”
Vương Trường Sinh đến Chế khôi viện trước, nhìn Vương Minh Mai luyện chế Khôi lỗi thú.
Trải qua hơn một năm cố gắng học tập, Vương Minh Mai đã luyện chế thành công Nhất giai hạ phẩm Khôi lỗi thú. Xác xuất thành công đến sáu phần, đã bắt đầu học luyện chế Nhất giai trung phẩm khôi lỗi thú. Vương Minh Trung cùng Vương Trường Bân vẫn như cũ, đang luyện chế Nhất giai hạ phẩm khôi lỗi thú, xác xuất thành công lần lượt là bốn phần và hai phần.
Bởi vậy, trạng thái hiện tại vẫn là lỗ. Vương Trường Bân tự động buông bỏ luyện chế Khôi lỗi thú, chuyên môn điêu khắc, lắp ráp rối gỗ. Hai việc khắc văn tự cũng thổi hồn này giao cho Vương Minh Mai cùng Vương Minh Trung xử lý.
Lưu Nguyệt Dong một năm có thể luyện chế ra Nhị giai khôi lỗi thú, tuy nói xác xuất thành công thấp nhưng có thể thấy được. Khôi lỗi thuật rất cần thiên phú, luyện đan, chế phù hoặc trận pháp cũng giống vậy, đều cần thiên phú.
Vương Trường Sinh ngây người ở Chế khôi viện một hồi lâu, dạy Vương Minh Mai cùng Vương Minh Trung luyện chế Khôi lỗi thú.
Giờ Thân, Vương Trường Nguyệt rời khỏi giảng đạo đường, đi thẳng đến chuồng ngựa.
Vương Trường Sinh ở chuồng ngựa chờ đã lâu, hai con ngựa cái một con ngựa đực. Vì chiếu cố hai con linh mã, Vương gia đặc biệt trồng một mẫu Tử ngọc la bặc cùng một mẫu Thanh hoa thảo dùng để nuôi nấng ba con Thanh lân mã.
Phụ trách chăm sóc ba con Thanh lân mã là Vương Minh Ngạn, con cả Vương Diệu Long, Nhị thập tam thúc của Vương Trường Sinh.
Vương Minh Ngạn là tứ linh căn, năm nay đã hai mươi hai tuổi, so với Vương Trường Sinh thì nhỏ hơn, nhưng chỉ là Luyện khí tầng hai. Hắn năm ngoái đã thành gia, sau khi được Diệp Lệ, tiểu thiếp của Vương Diệu Long giới thiệu. Vương Minh Ngạn cưới một tán tu tên là Lý Ngọc Châu. Lý Ngọc Châu hiện tại đã mang thai.