Chương 137: Hỏa viên
Cứ như vậy, sáu người Vương Diệu Tông, Vương Minh Giang, Vương Minh Sâm, Vương Trường Sinh, Vương Trường Hào cùng Vương Trường Minh lập tức vào núi, thẳng đến sào huyệt Hỏa viên.
Năm ngày sau, sáu người Vương Trường Sinh xuất hiện bên trong một sơn cốc chật hẹp. Bên ngoài cốc là một đám cỏ dại cao bằng một người.
Vương Trường Sinh khống chế một con Viên hầu khôi lỗi đi phía trước, sáu người đi theo phía sau, trên người mỗi người đều có một vòng bảo hộ.
Không bao lâu sau, bọn họ đi tới cuối sơn cốc, một vách đá cao mấy trăm trượng chặn đường bọn họ.
Phía dưới vách đá có một sơn động lớn vài trượng.
“Nhị bá, Trường Sinh, chính là nơi này, ta đã làm dấu hiệu.”
Vương Minh Giang chỉ vào một tảng đá màu vàng gần cửa hang rồi nói.
Vương Trường Sinh quay đầu nhìn Vương Trường Minh và Vương Trường Hào căn dặn: “Thập lục đệ, Thập bát đệ, các người thực lực còn rất thấp, đứng ở phía xa quan sát, không cần lại gần quá.”
“Vâng. Cửu ca.”
“Ta đi dẫn dụ Hỏa viên ra ngoài, theo kế hoạch mà làm việc. Chờ hai viên Hỏa viên kia đi ra, lập tức giết chúng càng nhanh càng tốt.”
Vương Trường Sinh nói xong, khống chế một con Viên hầu khôi lỗi đi vào sơn động.
Sơn động có ánh sáng âm u, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng đến hành động của Vương Trường Sinh.
Sau khi đi hơn trăm bước liền bổng nhiên sáng lên, một cái hang động khổng lồ xuất hiện trước mặt Vương Trường Sinh
Bên trái hang động là hai viên Hoả cầu có hình thể to lớn. Hoả cầu với lông tơ màu đỏ đang ngủ ngon lành dưới gốc cây cao hai trượng.
Trên cây lộ ra ba quả Hoàng sắc mang quả hình trăng khuyết, tỏa ra một mùi hương mê người.
Vương Trường Sinh vừa tới gần hang động, hai Hồng sắc cự viên liền tỉnh lại. Nhìn thấy Vương Trường Sinh thì bật dậy, từ trong miệng chúng nó phát ra một trận quái rống. Nhanh chóng bay vọt tới chỗ Vương Trường Sinh.
Tốc độ chúng nó cực nhanh, còn chưa có tới gần người đã phun ra một hoả trụ màu đỏ to bằng cánh tya người trưởng thành. Đánh úp về hướng Viên hầu khôi lỗi.
“Hai nhị giai Hỏa viên, không phải chỉ có một sao?”
Vương Trường Sinh cảm nhận được khí tức của hai Hỏa viên, liền cau mày.
Viên hầu khôi lỗi thú chỉ là Nhất giai hạ phẩm, hai đạo hỏa trụ thô to đánh vào người Viên hầu khôi lỗi. Hóa thành lửa cháy cuồn cuộn bao phủ lấy thân thể nó.
Không đến hai hơi thở, Viên hầu khôi lỗi biến thành tro tàn.
Vương Trường Sinh chấp hai tay lại, bắn ra mấy chục khối băng truỳ màu trắng dài một thước. Công kích về phía hai Hoả viên. Chân phải hắn hung hăng đạp mặt đất, hoàng quang chói mắt theo gót chân hắn biến mất vào lòng đất.
Ngay sau đó vang lên tiếng “Oành đùng”, một bức tường cao mấy trượng, dày hai thước đột ngột dựng lên từ dưới mặt đất. Chặn kín cửa động quật.
Mấy chục khối băng trùy màu trắng đánh tới gần hai Hỏa viên, biến thành một trận sương trắng.
Hành động của Vương Trường Sinh đã chọc giận chúng nó. Chúng nó dùng hai tay vuốt ngực, phát ra một tiếng hô kì lạ, phun ra hỏa diễm đánh vỡ nát tường đất màu vàng.
Vương Trường Sinh đã bỏ trốn mất dạng, chúng nó không nghĩ nhiều liền lập tức đuổi theo.
Bên ngoài động, Vương Diệu Tông, Vương Minh Giang cùng Vương Minh Sâm đứng ở gần cửa động, thần sắc có chút khẩn trương.
Một trận nổ đùng từ trong động truyền đến, Vương Trường Sinh từ trong sơn động vọt ra.
“Không phải một con nhị giai Hỏa viên mà là hai con Nhị giai hỏa viên. Mọi người cẩn thận ứng phó. Thập lục đệ, Thập bát đệ, các ngươi trốn xa một chút.”
Vương Trường Sinh vừa nói, vừa thả ra ba con Khôi lỗi thú hình thái khác nhau.
Một con Cự hùng khôi lỗi cao hai trượng, cầm trên tay một cây lang nha bổng linh quang lập lòe. Một Thanh điêu khôi lỗi hình thể to lớn, còn có một con Cự mãng khôi lỗi dài hơn mười trượng.
Vương Diệu Tông mang Kim Chủy ưng phóng ra, cũng lấy ra hai thanh Thanh sắc đoản kiếm dài hai thước.
Vương Trường Sinh lấy ra một viên châu lam sắc, sau khi rót vào pháp lực, lượng lớn sương mù trắng từ trong đó trào ra, che lấp toàn bộ sơn cốc.
Hắn vừa làm xong tất cả thì hai Hỏa viên liền chạy ra khỏi sơn động.
"Động thủ."
Vương Diệu Tông hô lớn một tiếng, khống chế hai thanh đoản kiếm thanh sắc chém về phía hai con Hỏa viên. Hai cánh Kim Chuỷ ưng giương rộng, vỗ ra mấy chục đạo phong nhận màu xanh dài hơn mộ thước, như tia chớp đánh về phía hai con Hỏa viên.
Vương Minh Sâm ném ra năm hạt giống màu xanh linh quang lập lòe. Hạt giống vừa rơi xuống đất đã sinh trưởng rất nhanh, hóa thành năm gốc đằng mạn mọc đầy gai nhọn, nhanh như tia chớp cuốn lấy hai con Hỏa viên.
Vương Minh Giang lấy ra một tấm Lam sắc lệnh kỳ, nhẹ nhàng nhoáng lên một cái, gặp gió to ra, mấy chục Lam sắc thủy tiễn từ tấm lệnh kỳ bay ra.
"Rống!"
Hai con Hỏa viên đồng thời há mồm, phát ra các tiếng gầm gừ phẫn nộ, hai cỗ Hồng sắc âm ba từ trong miệng chúng ta bay ra, nghênh đón.
Thanh sắc phong nhận, đoản kiếm thanh sắc cùng lam sắc thủy tiễn bị hai cỗ hồng sắc âm ba nghênh đón, đoản kiếm thanh sắc lập tức bay ngược ra ngoài, thanh sắc phong nhận cùng lam sắc thủy tiến trực tiếp bị phá vỡ.
Hai con Hỏa viên há miệng, phun ra một luồng hỏa diễm thô to đánh vào hoàng sắc đằng mạn, đốt đứt hết tất cả đằng mạn.
Một con Hỏa viên phát hiện chân mình truyền đến một trận đau đớn, cúi đầu nhìn xuống thì thấy một Cự mãng khôi lỗi hình thể thật lớn đang cắn chân nó.
"Rống!"
Con Hỏa viên này phát ra một tiếng rít gào phẫn nộ, há mồm phun ra một luồng hỏa trụ màu đỏ lớn đánh vào trên người Cự mãng, hỏa diễm bao trùm thân thể Cự mãng.
Con Hỏa viên kia muốn hỗ trợ thì bị một con Hắc hùng hình thể thật lớn vọt tới, vung cây lang nha bổng lớn đánh lên đập vào người nó.
Cùng lúc đó một con Thanh điêu hình thể to lớn từ trên cao đáp xuống, hai móng vuốt khổng lồ lao thẳng đến chỗ con Hỏa viên rồi chộp tới nó.
Con Hỏa viên hai tay vỗ ngực, há mốm phun ra một cỗ hỏa diễm thô to dánh về phía Thanh sắc cự điêu, vung nắm tay đầy lông lên đánh tới Hắc sắc cự hùng.
“Trước tiên hãy tập trung hoả công đánh vào con Hỏa viên đang bị Cự mãng khôi lỗi cuốn lấy. Giết con Hỏa viên này trước, sau đó tập trung hoả công để giết con kia.”
Vương Diệu Tông dặn dò, khống chế hai thanh Thanh sắc đoản kiếm, chém tới con Hỏa viên đang bị Cự mãng khôi lỗi cắn chân.
Hai cánh Kim Chủy ưng rung lên, mấy chục đạo thanh sắc phong nhận bắn ra, chém về hướng con Hỏa viên, cũng từ trên cao đáp xuống.
Vương Trường Sinh đánh mấy đạo pháp quyết vào mặt trên lam sắc viên châu, giữa không gian trống rỗng hiện lên lượng lớn chấm sáng lam sắc, bay tụ lại thành một bức thủy tường lam sắc cao mấy trượng dày hơn một trượng.
“Vũ tiễn”
Cùng với tiếng quát nhẹ của Vương Trường Sinh, hàng trăm đạo lam sắc thủy tiễn từ bên trong thủy tường lam sắc bắn ra, đánh lên trên người hai con Hỏa viên.