Chương 142: Đến Ngọc Điền sơn
“Lam Nguyệt hồ Uông gia cũng phái người đến đây, Ngọc Điền pháp hội lần này sẽ rất náo nhiệt.”
Một đám người xôn xao, đám tu sĩ khe khẽ nói nhỏ.
Vào lúc này, một đạo thanh quang xuất hiện ở phía chân trời, từ xa đến gần xuất hiện trên bầu trời ở Ngọc Điền sơn, chậm rãi đáp xuống chân núi.
Thanh quang rõ ràng là một con tuấn mã màu xanh, sau lưng có hai canh, Vương Trường Sinh cùng Vương Diệu Tổ an vị trên lưng ngựa.
Nhìn chân núi tụ tập mấy trăm người tu tiên, Vương Trường Sinh âm thầm kinh ngạc, chỉ là chờ đợi để lên núi mà đã nhiều tu sĩ như vậy. Trong đó có không ít Trúc cơ tu sĩ, không hổ là Ngọc Điền pháp hội.
Hắn cũng chú ý tới tu sĩ Uông gia, hắn thấy được bóng dáng Uông Như Yên.
Mấy năm không gặp, Uông Như Yên đã thành công lên Trúc cơ, tu vi so với hắn còn cao hơn, Trúc cơ tầng hai.
Ngọc Điền sơn có rất nhiều kiến trúc, có đơn sơ nhà đá, còn có cung điện tráng lệ, lượng lớn người tu tiên ra ra vào vào.
Vương Trường Sinh thu hồi Thanh lân mã, cùng Vương Diệu Tổ xếp hàng lên núi.
Bởi vì tham gia Ngọc Điền phàp hội nên Luyện khí kỳ tu sĩ rất nhiều. Luyện khí tu sĩ muốn đi vào Ngọc Điền phường thị phải giao nộp năm khối linh thạch. Đương nhiên, được mời là ngoại lệ.
Tu sĩ Uông gia xếp hàng phía trước Vương Trường Sinh, nho sinh trung niên dẫn đầu lấy ra một tấm thiệp mời sơn kim, đưa cho tu sĩ cầm giữ, thoải mái dẫn theo hơn mười người nam nữ trẻ tuổi lên núi.
Vương Trường Sinh thanh toán năm khối linh thạch, đưa Vương Diệu Tổ lên núi.
Đường đi dọc theo sườn dốc đi lên, hai bên cửa hàng kinh doanh đủ loại thương phẩm, khiến người xem hoa cả mắt.
Ngọc Điền pháp hội không hổ là một sự kiện lớn nhất ở Đại Tống tu tiên giới, tu sĩ tham dự rất nhiều, vượt qua tưởng tượng của Vương Trường Sinh. Hắn nhìn một góc nào đó quan sát, có thể nhìn thấy vài tênTrúc cơ tu sĩ.
Sau thời gian một chén trà, Vương Trường Sinh cùng Vương Diệu Tổ xuất hiện ở một trà lâu ở giữa sườn núi.
Ngọc Nhã hiên, đây là tên của trà lâu, Vương Minh Trung đã ở trà lâu chờ rất lâu.
Ngoại trừ Vương Minh Trung còn có bốn người Vương Minh Đống, Vương Trường Ca, Vương Trường Vũ cùng Vương Trường Bân.
“Tứ bá, Trường Sinh, các ngươi rốt cuộc cũng đến rồi.”
Vương Minh Trung nhìn Vương Diệu Tổ cùng Vương Trường Sinh vội vàng đứng dậy đón chào.
Vương Trường Sinh cùng Vương Diệu Tông đã hẹn, nếu lấy được một viên Trúc cơ đan. Sẽ không quay về Thanh Liên sơn mà là phái người quay về Thanh Liên sơn, để cho Vương Diệu Tông dẫn theo Vương Trường Phong đi đến Ngọc Điền sơn, tránh gặp phải bọn đạo chích tập kích.
Ba người Vương Trường Ca cũng đã tới, cùng chào hỏi Vương Trường Sinh cùng Vương Diệu Tổ.
Ngọc Điền pháp hội năm mươi năm tổ chức một lần, bọn họ đi theo tới để mở rộng tầm mắt.
Bối tự “Trường” Vương gia đều đã trưởng thành, bắt đầu làm việc cho gia tộc.
Vương Diệu Tổ gật đầu hỏi: “Minh Trung, chỗ thuê có tốt không? Đủ chỗ không?”
“Đủ chỗ. Dựa theo Nhị bá dặn dò, ta thuê một tòa tiểu viện, trong viện có lầu các cao hai tầng. Đừng nói chỗ cho bảy người, chỗ cho hai mươi người đều không thành vấn đề. Tiền thuê có chút đắt, một tháng hai mươi khối linh thạch.”
“Gian phòng đơn ở khách điếm càng đắt hơn, bốn khối linh thạch một tháng. Các loại giá hàng đều nâng lên, thịt bò cũng tăng giá, thật là lòng dạ ác độc.”
Vương Trường Ca cong miệng, thầm oán nói
Vương Trường Vũ cười nói: “Ngọc Điền pháp hội là sự kiện giới tu tiên Tống quốc năm mươi năm mới tổ chức một lần. Phần đông tu sĩ đến để giao dịch, giá hàng mắc một ít cũng là chuyện thường. May mắn chúng ra có mang theo lượng lớn lương khô, tự mình nấu cơm có thể tiết kiệm được một ít linh thạch.”
“Tứ bá, Trường Sinh, các ngươi đều mệt mỏi rồi. Theo ta trở về nghỉ ngơi đi. Ngọc Điền pháp hội sẽ còn mấy ngày nữa mới mở, liên tục trong một tháng.”
Vương Minh Đống đề nghị nói.
Vương Trường Sinh cùng Vương Diệu Tổ cũng không có phản đối, đi theo mấy người Vương Minh Trung tới một tòa tiểu viện, xung quanh đều là phòng ở. Trùng hợp là cách vách là một tòa lầu các màu vàng, là chỗ của tu sĩ Uông gia.
Sau khi vào sân, Vương Trường Vũ cùng Vương Trường Bân đi làm cơm, Vương Trường Sinh nghe Vương Minh Trung cùng Vương Minh Đống hội báo.
Bọn họ đến đây hơn nửa tháng, luôn luôn hỏi thăm tin tức của Thiên địa linh thủy, nhưng không như ý nguyện. Nhưng bọn họ gặp được Triệu Ngọc Đường cùng Triệu Ngưng Hiên.
“Thiên địa linh thủy cực kỳ khó có được, có lẽ chỉ có thể nhìn thấy trong ngày mời dự họp đấu giá hội.”
“Cữu công cũng đến đây? Bọn họ ở nơi nào? Tối nay ta phải đi bái kiến Cữu công.”
Vương Trường Sinh không nhận thức nhiều tu sĩ Trúc cơ, Triệu Ngọc Đường xem như là một trong số đó. Theo như Vương Diệu Tông giới thiệu, trước khi hội đấu giá mở. Một ít tu sĩ Trúc cơ sẽ mở một buổi tiệc nhỏ, dùng để trao đổi vật phẩm.
“Ở chỗ đối diện. Ăn cơm xong rồi đi bái kiến cũng không muộn.”
Một lát sau, đồ ăn đã được làm xong, Vương Trường Sinh tuy đã ích cốc, nhưng thực vật đều là dùng linh tài chế tác, ẩn chứa linh khí, hắn ăn một chén linh cơm.
Ăn uống đủ no, Vương Trường Sinh cùng Vương Diệu Tông ra khỏi chỗ ở, đi đến cửa của toàn viện đối diện.
Vương Trường Sinh gõ cửa một chút, không có người đáp lại. Đành lấy ra một tấm Truyền âm phù, cũng không có người mở cửa.
“Chúng ta đến không đúng lúc, bọn họ hẳn là đi ra ngoài. Trường Sinh, Minh Trung nói đỉnh núi có một quảng trường đá rất lớn, không hề thiếu tán tu sẽ ở đây bày quầy hàng, bán hoặc trao đổi thương phẩm, chúng ta đi thử vận khí đi.”
Vương Trường Sinh gật đầu, đi theo Vương Diệu Tổ hướng về phía đỉnh núi.
Trên một đường đi tới, âm thanh rao hàng không dứt bên tai. Vì chào mời khách mà đám tiểu nhị đều lớn tiếng la lên. Cửa hàng giàu có trực tiếp để cho đám tiểu nhị cầm một ống Hồi âm trúc.
“Pháp khí tốt nhất, trăm năm lão điếm, đáng giá tin cậy.”
“Linh rượu, dễ uống lại không đắt, hơn năm trăm năm tuổi, đi qua đi lại đến vào nhìn một cái.”
“Tử tiêu môn Chế phù sư mở linh phù điếm, hàng đẹp giá rẻ, đều đến vào nhìn một cái.”
Những cửa hàng này, Vương Minh Trung cùng Vương Minh Đống đã xem qua, cũng không có Thiên địa linh thủy, Vương Trường Sinh không dừng lại nhiều.
Sau thời gian một chén trà, Vương Trường Sinh cùng Vương Diệu Tổ xuất hiện ở một quảng trường đá xanh rộng lớn. Nhìn qua nhìn lại, trên quảng trường đều là các tiểu quán lớn nhỏ.
Vương Trường Sinh hỏi qua Vương Minh Trung, quầy hàng ở đây thu phí một ngày, một này một khối linh thạch. Ngay cả như thế, vẫn có rất nhiều tu sĩ cướp thuê. Ngọc Điền pháp hội năm mươi năm một lần, sẽ thu hất lượng lớn người tu tiên tham gia, tứ đại tông môn cũng sẽ phái đệ tử tham gia. Nếu có thể trao đổi vật mình muốn, mấy khối linh thạch tính là gì.