Chương 51. Mức lương mong đợi? (2)
“Tốt lắm.”
Nghe Hoàng Tư Bác tự giới thiệu xong, Bùi Khiêm mỉm cười gật đầu.
Tốt lắm?
Hoàng Tư Bác suýt nữa tưởng mình nghe nhầm.
Nói ngược à?
Hoàng Tư Bác làm trong công ty cũ nửa năm, trên cơ bản là làm việc vặt dưới quyền lão Lưu, làm những công việc thể lực cấp thấp nhất.
CV thế này nói chi bằng khỏi nói.
Tổng giám đốc Bùi lại nói tốt lắm?
Ý gì, muốn sỉ nhục ta sao?
Hoàng Tư Bác chợt không biết nên đáp thế nào.
Thấy biểu cảm của Hoàng Tư Bác, Bùi Khiêm cũng biết phỏng chừng hắn hiểu lầm rồi, vội nói tiếp.
“Ý của ta là, điều kiện của ngươi rất phù hợp với yêu cầu của công ty chúng ta. Xin hỏi lúc nào ngươi có thể đến làm?”
“Hả? Ta… ngày kia…?”
Hoàng Tư Bác tùy tiện nói thời gian.
Dù sao thì kiểu người vô hình như hắn thì thôi việc gì cũng tự đề ra tự đi, không có vấn đề gì về thủ tục bàn giao.
“Tốt lắm, ngày kia đến làm việc, làm cho xong thủ tục thôi việc rồi chúng ta sẽ ký hợp đồng lao động chính thức.”
“Thế thì, về mức lương mong đợi, ngươi có suy nghĩ thế nào?” Bùi Khiêm hỏi.
Mức lương mong đợi…
Lương thấp nhất Hoàng Tư Bác có được ở công ty cũ là mỗi tháng một nghìn rưỡi, không có năm bảo hiểm xã hội và một quỹ nhà ở.
Tiền lương cũng miễn cưỡng đủ sống, không dư được đồng nào.
Nếu thật sự có thể làm việc ở đây, với môi trường làm việc thế này đã là lời rồi.
Chuyện lương thì có thể cỡ trước kia là được.
Nhưng Hoàng Tư Bác lại cảm thấy, nhảy việc một lần, dù sao lương cũng tăng hơn chút nhỉ?
Mình có kinh nghiệm làm việc nửa năm, thêm bốn năm trăm đồng chắc không quá đáng nhỉ?
Thế thì… làm tròn lên, hai nghìn?
Nghĩ đến con số này, bản thân Hoàng Tư Bác cũng cảm thấy mình hơi tham.
Nhưng hỏi đến đây rồi.
Hoàng Tư Bác thăm dò: “Hai nghìn một tháng… ngươi thấy được không? Tổng giám đốc Bùi ngươi yên tâm, ta làm việc tận chức tận trách, tăng ca chút chút cũng không oán giận!”
Bùi Khiêm khẽ thở dài, lắc đầu.
Trong lòng Hoàng Tư Bác rơi lộp độp.
Sao vậy, ta đòi hỏi nhiều lương quá à?
Ừm, hơi nhiều thật…
Hoàng Tư Bác chỉ có thể đợi Bùi Khiêm ép giá, nghĩ thầm, chỉ cần đừng ép giá thấp hơn bây giờ là có thể chấp nhận được.
Bùi Khiêm giơ ngón tay, nói: “Ngươi xem, ta tính một khoản cho ngươi xem.”
Hoàng Tư Bác căng thẳng nuốt nước bọt, gật đầu lắng nghe, hắn biết đây là thủ đoạn thường dùng để ép giá.
Bùi Khiêm sắp xếp lời nói một chút.
“Ngươi đang thuê nhà ở Kinh Châu, một tháng tốn một nghìn đồng, không quá nhỉ?”
“Ăn cơm, một tháng kể cả ăn cơm bình thường đến mời khách, ăn tám trăm đồng, không quá nhỉ? Cuộc sống sinh viên đại học còn nhiều hơn thế này!”
“Kiểu gì một tháng cũng mua hai ba bộ đồ mới, tốn thêm ba trăm đồng nữa, không quá chứ?”
“Điện nước khí ga bình thường, chi phí bình thường lại tốn thêm hai trăm đồng, cũng không quá nhỉ?”
“Tiền giao thông đi lại, một tháng một trăm đồng, có thể đi ít hơn.”
“Nếu có yêu đương thì năm mới và lễ khác mua son và mỹ phẩm tặng bạn gái, kiểu gì một tháng cũng phải tiết kiệm ba trăm đồng.”
“Người trẻ tuổi không thể để rỗng túi, vẫn nên để lại năm trăm đồng trong tài khoản nhỉ?”
“Ngươi tính thử xe, cái này hơn ba nghìn đồng rồi, còn sau thuế nữa.”
“Công ty chúng ta hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia, trả đủ năm bảo hiểm xã hội và một quỹ nhà ở. Tính thế này thì trước thuế ngươi phải được ít nhất là ba nghìn rưỡi, mới có thể đảm bảo mức sống bình thường!”
“Hơn nữa, công ty chúng ta đã hứa là phải cùng cấp đãi ngộ lương cao hơn mức bình thường của ngành, thêm năm trăm đồng nữa, hợp tình hợp lý.”
“Ngươi thấy một tháng bốn nghìn đồng thế nào?”
Bùi Khiêm giơ ngón tay liệt kê từng mục cho Hoàng Tư Bác, nói đến nỗi hắn sững sờ.
Ra giá ngược kiểu này khiến Hoàng Tư Bác đần mặt ra.
Lương tháng bốn nghìn?
Gấp đôi mức trong suy nghĩ của mình?
Có phải tổng giám đốc Bùi này có chút vấn đề không?
Hay là người giàu đều như vậy?
Hoàng Tư Bác há miệng, do dự rất lâu mới gật đầu, nói: “Được, được chứ.”
Bùi Khiêm mỉm cười: “Đừng lo, nhân viên mới đến, lương khởi điểm hơi thấp, chỉ cần ngươi làm tốt, sau này mỗi tháng đều có cơ hội tăng lương.”
Còn tăng lương nữa?
Hoàng Tư Bác cảm thấy mình đang nằm mơ.
“Được, vui vẻ quyết định vậy đi.” Bùi Khiêm đứng lên: “Nhớ ngày kia đến nhận chức, công ty TNHH Kỹ thuật Internet Đằng Đạt chào mừng ngươi gia nhập.”
……
Em gái lễ tân tiễn Hoàng Tư Bác.
Bùi Khiêm rất hài lòng, lại tìm được một nhân viên phù hợp với yêu cầu, vui quá!
Hoàng Tư Bác vừa ngồi xuống Bùi Khiêm đã xác định đây chính là người mình muốn tìm.
IQ không cao, làm việc đến nơi đến chốn.
Thật sự là nhân viên hoàn hảo!
Về việc lương tháng bốn nghìn cũng hợp tình hợp lý, hệ thống cũng không tìm ra lỗi được.
Như giám đốc kế hoạch họ Lưu trước đó rất không phù hợp với yêu cầu của Bùi Khiêm.
Bùi Khiêm suy nghĩ, bắt đầu viết ý kiến phỏng vấn trên hai CV.
Bùi Khiêm viết trên CV của giám đốc kế hoạch Lưu: “Kinh nghiệm phong phú nhưng tư tưởng cứng nhắc, suy nghĩ truyền thống nghiêm trọng, thiếu tinh thần sáng tạo, xem game như công việc bình thường, thiếu nhiệt tình với game, không thể đảm nhiệm nhiệm vụ nghiên cứu phát triển một game sáng tạo được. Không được tuyển dụng.”
Ghi chú tên CV của Hoàng Tư Bác: “Người mới có suy nghĩ linh hoạt, có nhiệt tình với game, cần cù chăm chỉ, làm việc đến nơi đến chốn. Để đảm bảo cuộc sống cơ bản của nhân viên nên tuyển dụng với mức lương tháng là bốn nghìn.”
Sau khi ghi chú xong, Bùi Khiêm cảm thấy vô cùng hài lòng.
Nghĩ rằng chắc hệ thống không tìm ra được lỗi gì.
Dựa vào tiết tấu hiện tại là có thể làm được chuyện lớn rồi!
……
Mỗi tuần trôi qua rất nhanh.
Lại đến thứ sáu.
Bùi Khiêm nằm trên sofa trong phòng nghỉ, vừa uống một bình trà, bây giờ hắn hơi no, nhưng hiệu quả nâng cao tinh thần của trà thật sự không tồi, muốn ngủ trưa cũng không ngủ được.
Máy điều hòa trong công ty mở nhiệt độ rất thích hợp, Bùi Khiêm mặc vest năm lớp trở mình trên sofa vẫn thấy thoải mái.
Khi mới mặc bộ đồ này, Bùi Khiêm vẫn luôn liều mạng nhắc nhở mình mặc mấy trăm nhân dân tệ đỏ rực trên người.
Nhưng bây giờ, Bùi Khiêm cảm thấy đây cũng là bộ đồ bình thường.
51.