Chương 52. Hình như tuyển dụng quá thuận lợi?
Dù sao thì mặc được một thời gian, Tân Hải Lộ cũng sẽ chạy đến chỗ hắn, đóng gói những đồ đã mặc gửi đi giặt ủi, lúc này mặc hay không, mặc bao lâu, sau khi giặt xong đều như nhau.
Đã vậy thì cũng không cần khách sáo, có thể mặc thoải mái!
Mặc rách thật thì mua nữa.
Bùi Khiêm cảm thấy mình bành trướng lên rồi, bành trướng phát sợ.
Trong khoảng thời gian này, hắn không về phòng ngủ nhiều, quen hai phòng một sảnh rồi, về phòng ngủ chuồng bồ câu sáu người kia, thật sự là không ở nổi một giây.
Bạn học khác cũng lờ mờ biết hắn đang bận lập nghiệp, nhưng không hứng thú lắm.
Một mặt là vì bây giờ học hành bận rộn, đều là sinh viên năm nhất cả, vẫn hướng về cuộc sống trường học, đàn chị xinh đẹp, không có khao khát mãnh liệt với tiền.
Hơn nữa, Bùi Khiêm không thể hiện, mấy bạn học này cũng không cảm thấy Bùi Khiêm có thể thành công.
Vì mỗi năm đại học đều có mấy người đột nhiên rời khỏi trường khởi nghiệp, chẳng phải cuối cùng vẫn chán nản trở về sao.
Chuyện khởi nghiệp thuộc kiểu nguy hiểm cao kiếm được cũng nhiều, nhưng đa số người chỉ có thể trải nghiệm nguy hiểm cao thôi.
Đến cả người làm việc nhiều năm trong ngành, có mối quan hệ xã hội nhất định, khi khởi nghiệp cũng có thể mất sạch vốn, huống chi mấy sinh viên nghèo không có gì.
Đương nhiên Bùi Khiêm tội gì tỏ bày gì với mấy bạn học này.
Hắn đang vui!
Khởi nghiệp thật sự là chuyện cửu tử nhất sinh, nhưng nếu ta bắt đầu đã chạy đi chết thì sao?
Nếu ta khởi nghiệp là để khởi nghiệp thất bại thì sao?
Có phải mục tiêu này dễ đạt được hơn nhiều không?
Xem đi, thay đổi cách nghĩ, cuộc sống khốn khổ bỗng dưng tràn ngập cảm giác hạnh phúc.
……
Thời gian một tuần nay, mấy nhân viên “ưu tú” Bùi Khiêm tuyển dụng lần lượt nhậm chức.
Bao gồm mấy người Bao Húc, Hoàng Tư Bác.
Nắm tay tính toán, ba mươi người, tuyển nhanh hơn so với trong tưởng tượng của Bùi Khiêm nhiều.
Vốn định từ từ tuyển đủ ba mươi người trong một tháng, nhưng bây giờ tiến độ thuận lợi quá rồi.
Có thể là vì Kinh Châu này, có quá ít công ty game.
Chuyện này cũng thường thôi, công ty game ở nơi càng nhỏ, thì càng hố.
Ba nơi như Đế Đô, Ma Đô, Dương thành, công ty game khắp nơi, nhân viên làm việc thấy không vui là phủi mông bỏ đi, đổi chỗ.
Nên mấy ông chủ này không dám bóc lột quá.
Nhưng ở nơi nhỏ bé như Kinh Châu thì khác.
Tổng cộng được mấy mống công ty game, có thể các ông chủ cũng rất quen thuộc, dăm ba hôm lại cùng nhau uống rượu.
Ngươi làm việc ở công ty này không hài lòng, muốn phủi mông bỏ đi cũng phải nghĩ đến vấn đề tìm chỗ nào kế tiếp chứ?
Ở Đế Đô, Ma Đô, chắc chắn có thể tìm được công ty kế, chẳng qua là vấn đều lâu hay mau mà thôi.
Thật sự không tìm được thì hạ tiêu chuẩn công ty và yêu cầu về lương xuống một chút là có thể tìm được công việc tương đối, ráng một thời gian.
Nhưng ở Kinh Châu thì khác, mấy công ty thế này, ngươi nhảy tới nhảy lui thì có thể nhảy đi đâu?
Hơn nữa, ông chủ cũng biết nhau, không chừng đắc tội một ông chủ thì mấy công ty khác cũng không nhận ngươi.
Ở môi trường thế này, rất nhiều ông chủ có thể bóc lột, kiểu như Hoàng Tư Bác là điển hình của việc bị liều mạng bóc lột.
Nên rất nhiều người nghẹn cả cục tức.
Thấy một công ty mới tuyển dụng, không cần biết công ty này có đáng tin cậy hay không, vẫn có nhiều người muốn đến thử.
Đương nhiên, có thể một trong những nguyên nhân là tiêu chuẩn tuyển dụng của Bùi Khiêm khá thấp.
Kết quả đến giờ cũng một tuần, chỗ trống ba mươi người, còn thiếu sáu người là tuyển đủ rồi.
Với lại, dựa vào kết cấu nhân viên bây giờ, cứ thế bắt đầu làm cũng được.
Về việc lúc nào bắt đầu làm thì Bùi Khiêm không đòi hỏi.
Đương nhiên không tuyển đủ người thì không thể bắt đầu làm, hệ thống cũng sẽ không nói gì.
Nhưng nếu sắp tuyển người xong rồi, cứ kéo dài mãi không làm việc thì không thể nói nổi.
Đang suy nghĩ xem lúc nào bắt đầu làm thì tiếng gõ cửa đột nhiên truyền đến từ ngoài phòng tiếp khách.
“Vào đi.”
Người gõ cửa bây giờ, không phải trợ lý Tân thì là Mã Dương.
Quả nhiên, Mã Dương đẩy cửa vào.
“Nào nào nào, uống trà đi.” Bùi Khiêm vẫn ngồi lì trên sofa, giơ tay bảo Mã Dương uống trà.
Mã Dương cẩn thận cầm tách trà nhấp một ngụm, cảm thấy lành lạnh thơm dịu, dư vị vô tận, tuy không hiểu về trà, nhưng uống rồi cảm thấy nó rất đắt.
Một hương vị của nhân dân tệ.
“Anh Khiêm, hiệu suất của ngươi quá cao, mấy ngày mà đã xong hết rồi!”
“Sao rồi, tuyển người thuận lợi không?” Mã Dương quan tâm, hỏi.
“Đã xong, ngươi muốn xem CV của bọn họ không?” Bùi Khiêm lấy một xấp CV tùy tiện đặt trên bàn trà đưa cho Mã Dương.
“Ta... ta có thể xem sao?” Mã Dương hơi kinh ngạc.
“Không vấn đề gì, tùy ý xem.” Bùi Khiêm nói.
Bùi Khiêm cho Mã Dương xem CV của những nhân viên này là hi vọng có thể bồi dưỡng hắn về sau gánh vác một phần công việc thay mình.
Một mặt, Mã Dương là người Bùi Khiêm tin tưởng nhất.
Mặt khác, có Mã Dương gánh vác một phần công việc thay Bùi Khiêm, đoán chừng công ty có thể nhanh chóng phá sản hơn!
Mã Dương xem một lượt từ đầu đến cuối tư liệu của hơn hai mươi người.
Hắn tỏ ra hơi nghi ngờ, sau đó xem lại từ đầu một lượt.
Nghi ngờ là bình thường.
Không nghi ngờ mới là bất thường.
Những người Bùi Khiêm tuyển này vốn đều là một số tên đầu đường xó chợ đúng nghĩa, CV sao mà đẹp được, có thể đẹp nổi ở chỗ nào?
Ví dụ như Hoàng Tư Bác.
Vào nghề nửa năm, vẫn luôn làm nhân viên thực hiện kế hoạch trong công ty, nói trắng ra chính là mấy chuyện kiểu như theo dõi tiến độ kế hoạch, phân phối thay đổi bảng biểu, upload tài liệu, thậm chí còn không có cơ hội tự viết bản thảo thiết kế.
Chỉ có thể là nhà thiết kế thâm niên khác viết xong bản thảo thiết kế, hắn cầm bản thảo thiết kế đi thực hiện, đưa vào trình biên soạn để chế tác, gặp phải vấn đề cũng không thể tự mình sửa đổi, vẫn phải đi xin chỉ thị tác giả gốc của bản thảo thiết kế.
Mã Dương mở xem toàn bộ tài liệu, phát hiện tất cả nhân viên trong này không có bất kỳ người nào từng có kinh nghiệm đảm nhiệm vị trí nhà thiết kế chính, tất cả đều là chạy vặt.
52.