Chương 76. Thư từ chức của Lâm Vãn.
Đám người Bùi Khiêm đến quán cà phê ở phòng làm việc Thiên Hỏa, mỗi người gọi một thức uống, chuẩn bị ngồi một lúc sẽ rời đi.
Lúc này, một cô gái luôn ở bên lắng nghe trong cuộc hội nghị đến trước mặt Bùi Khiêm, nói với vẻ mong đợi: “Xin chào, tổng giám đốc Bùi, ta tên là Lâm Vãn, ta có thể xin chút thời gian của ngươi, hỏi một vài câu được không? “
Bùi Khiêm sững sờ một lát, hắn đánh giá một chút cô gái tên Lâm Vãn này.
Dáng vẻ không tệ, mặt mày cân đối, gương mặt thanh tú, không trang điểm, nhưng vẫn còn chút phấn màu trên khuôn mặt trắng trẻo, trông rất dễ thương.
“Được chứ.” Bùi Khiêm gật đầu.
Lâm Vãn suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Tổng giám đốc Bùi, mục đích duy nhất của game là kiếm tiền sao?”
Bùi Khiêm sững sờ, tại sao vừa đến đã hỏi một câu sâu sắc như vậy…
Mục đích thứ nhất của game là để kiếm tiền sao?
Với người khác có thể là như vậy, nhưng đối với ta thì… mục đích đầu tiên của việc làm game là để thua lỗ mới đúng…
Tất nhiên, hắn chắc chắn không thể nói ra lời này được.
Bùi Khiêm ho hai lần: “Tất nhiên là không phải, ta cho rằng mục đích duy nhất của game là mang lại niềm vui cho người chơi.”
Đôi mắt to của Lâm Vãn vụt sáng, lập tức trở nên sáng lên!
Đây là câu trả lời mà nàng muốn!
Nhìn thấy ánh mắt của Lâm Vãn sáng lên, Bùi Khiêm không khỏi sửng sốt.
Tình huống gì vậy, ta đã nói gì sao?
Sao nàng lại phản ứng lớn như vậy!
Lâm Vãn đã ổn định lại tâm trạng một chút: “Tổng giám đốc Bùi, công ty của ngươi chắc là không có chế độ đào thải người đứng chót, đúng không?”
Chế độ đào thải người đứng chót?
Bùi Khiêm đã từng nghe nói về chế độ này, nhưng hắn sẽ không bao giờ sử dụng nó.
Nếu hắn muốn đào thải cũng là đào thải những người làm việc chăm chỉ, làm sao có thể đào thải những người làm tạm bợ được!
Đáng lẽ phải làm một chế độ đào thải vị trí đầu mới hợp lý...
“Không”. Bùi Khiêm lắc đầu: “Mỗi một nhân viên đều là người nhà của ta, cho dù người nhà có lúc sẽ có một số khuyết điểm, chúng ta cũng phải cùng nhau cải thiện, cùng nhau tiến bộ. Sao có thể tùy ý bỏ mặc được?”
Lâm Vãn gật đầu, sau đó lại quan sát Mã Dương.
Quả nhiên, tổng giám đốc Bùi chưa bao giờ từ bỏ những nhân viên như vậy, những gì hắn nói rõ ràng là thật!
Lâm Vãn lại hỏi: “Vậy tổng giám đốc Bùi, nhân viên của công ty ngươi có phải tăng ca không?”
“Ồ, đây cũng là một vấn đề khiến ta đau đầu.” Bùi Khiêm khẽ thở dài: “Ta đã rất cố gắng đuổi họ về nhà rồi, nhưng có một số người vẫn tự nguyện ở lại, nên ta chỉ có thể bù đắp bằng cách trả thêm tăng ca.”
“Vậy thì tổng giảm đốc Bùi, ngươi chế tác game là vì hoàn thành ước mơ game của mình sao?” Ánh mắt của Lâm Vãn nóng bỏng.
Bùi Khiêm lập tức lúng túng, mỉm cười lắc đầu: “Không phải, thực ra ta... chủ yếu là vì tiền…”
“Tổng giám đốc Bùi nói đùa rồi, nếu thật sự là vì tiền, ngươi hoàn toàn có thể thu phí ‘Quỷ Tướng’ tăng lên mười lần. Nhưng ngươi đã không làm vậy. Ta biết ngươi là một người có lý tưởng.”
Lâm Vãn dường như đã tìm ra câu trả lời: “Ta hiểu rồi, tổng giám đốc Bùi, cảm ơn ngươi đã dành thời gian quý giá để trả lời câu hỏi của ta, cảm ơn!”
Lâm Vãn xoay người rời khỏi, Bùi Khiêm có chút bối rối.
Cô gái này…là ai thế?
Trong buổi giao lưu chia sẻ vừa rồi, dường như nàng luôn ở dưới khán đài lắng nghe.
Chắc là một nhân viên mới vào làm ở phòng làm việc Thiên Hỏa không lâu ...
Bùi Khiêm cũng không quá để tâm.
…
Đám người Bùi Khiêm đã ở lại Dương thành năm ngày và đến tham quan một số công ty game khác nhau.
Nhưng những công ty game sau đó còn thua xa phòng làm việc Thiên Hỏa.
Mà Tiểu Lữ và những người khác cũng từ sự hào hứng bừng bừng lúc đầu chuyển thành vô vị tẻ nhạt.
Nói là đến đây để mở rộng tầm nhìn và học hỏi kinh nghiệm tiên tiến cơ mà?
Vốn nghĩ rằng Dương thành là một nơi làm việc hấp dẫn của ngành game trong nước, công ty game ở đây chắc chắn không tệ. Kết quả, sau khi tự đến xem, mới biết được thực hư, ở đây đều là cái gì với cái gì!
Một chỗ không bằng một chỗ!
Nơi có điều kiện tốt nhất ở đây chính là phòng làm việc Thiên Hỏa đã đến thăm vào ngày đầu tiên kia.
Mọi người vốn cho rằng môi trường làm việc của Thiên Hỏa đã khá tệ, kết quả những công ty game sau đó lại càng ngày càng tệ hơn, liên tục hạ thấp ấn tượng của mọi người về công ty game ở Dương thành!
Đến ngày thứ năm, đã không ai quan tâm đến việc hôm nay sẽ đến tham quan và giao lưu với công ty nào nữa.
Một số người muốn đi mua sắm, mang một số đặc sản địa phương về.
Một số người muốn ăn tất cả các món ăn vặt địa phương nổi tiếng ở Dương thành.
Còn có một số người cho rằng vẫn là Đằng Đạt tốt, quay về nên làm việc chăm chỉ, thịt nát xương tan vì tổng giám đốc Bùi...
Nói tóm lại, lần giao lưu học hỏi này hoàn toàn có tác dụng ngược.
Vốn dĩ là để nhìn ra thế giới, nhưng cuối cùng lại biến thành đại hội so sánh thảm hại của các công ty game ở Dương thành...
Đặc biệt là phòng làm việc Thiên Hỏa, hình tượng cao lớn trong tâm trí của nhiều người lập tức bị tan tành.
Tất cả các nhân viên của Đằng Đạt, đều biến tướng được giáo dục yêu tha thiết Công ty TNHH Kỹ thuật Internet Đằng Đạt một lần.
Đám người Hoàng Tư Bác xách những chiếc túi lớn, túi nhỏ, lên máy bay trở về Kinh Châu mà không chút lưu luyến.
Trở về tiếp tục làm “Pháo Đài Trên Biển”!
…
…
Cùng lúc này, tại phòng làm việc Thiên Hỏa.
“Tổng giám đốc Chu, ta quyết định rồi, ta muốn từ chức.” Lâm Vãn đưa đơn từ chức cho Chu Mộ Nham.
Chu Mộ Nham sửng sốt một lúc, sau đó không nhịn được vui mừng khôn xiết.
Lẽ nào cuối cùng ngươi cũng nghĩ thông rồi, đã nhìn rõ ngành game là một cái hố trời, cuối cùng quyết định trở về kế thừa gia sản hàng tỷ rồi sao?
Vậy nhiệm vụ của tổng giám đốc Lâm giao cho ta há đã hoàn thành rồi sao?
“Là muốn rời khỏi ngành game rồi sao?” Chu Mộ Nham tràn đầy mong đợi hỏi.
Lâm Vãn lắc đầu: “Không”
Chu Mộ Nham: “?”
76.