Thanh Quan

Chương 152-153: Vay nặng lãi tới thăm ​

Nhưng hiện tại Quý bí thư lại cho Tần Mục biện bạch, hương vị trong đó to lắm. Trong khoảng thời gian ngắn ánh mát mọi người nhìn qua Bạch Quang Lượng cùng Tần Mục, đoán không ra chuyện trong đó.

Tần Mục ho khan một tiếng, khẽ cười nói:

- Nếu Quý bí thư chỉ thị, tôi xin nói hai câu.

Con mắt mọi người sáng lên, Tần Mục đúng là nghé con mới đẻ không sợ cọp, Tuy Quý bí thư cho Tần Mục nói, đây là cho Hầu Cửu Châu một bậc thang, cũng có ý bảo vệ Tần Mục, phàm là người có tâm tư cũng sẽ biết dùng câu "Hết thảy nghe theo đảng an bài" làm bậc thang đi xuống, hội nghị qua đi sẽ tiến hành trao đổi với Quý bí thư, vị trí chủ tịch trấn sẽ được bảo trụ. Nhưng hôm nay Tần Mục lại trong hội nghị đứng lên nói ra suy nghĩ của mình, chuyện này kịch tính mười phần.

Chẳng những Quý Thu sắc mặt trì trệ, mà ngay cả Bạch Quang Lượng cũng nâng chung trà lên, uống một ngụm, biểu hiện nội tâm Bạch Quang Lượng kích động. Tần Mục quả nhiên vẫn đứng bên người Bạch Quang Lượng, ngay cả bí thư Quý Thu thả ra rõ ràng như vậy cũng không để ý.

Tần Mục ho khan một tiếng, nhìn quanh bốn phía, trên gương mặt thanh tú tươi cười sáng lạn, nói:

- Tôi cũng xem báo cáo thành phế đưa về, nói văn bản của tôi và chủ tịch huyện Bạch không có lỗi quá lớn. Thế nhưng mà không biết mọi người có nhìn kỹ hay không, cân nhắc qua những lời trong bản thảo nói, kỳ thật từ đầu tới đuôi chủ tịch huyện Bạch và tôi không có phản đối cải cách, cũng không có ý làm trái phương trâm cải cách.

Tần Mục trực chỉ văn bản thành phố đưa về, cũng trực tiếp nói rõ vấn đề trong đó. Mọi người nghe xong cũng hiểu rõ, nếu không vì bản thảo này, đám người Tần Mục không có tư cách ngồi trong hội nghị lần này, Quý Thu cũng không bày ra bộ dáng đả kích Bạch Quang Lượng.

Quý Thu nâng chung trà lên uống một ngụm, thừa cơ hội này hắn muốn cực lực hiểu tin tức Tần Mục truyền tới. Tần Mục nói như vậy chính là ủng hộ mình, thế nhưng mà lại dẫn ý tứ giải vây cho Bạch Quang Lượng, chuyện này làm cho Quý Thu không hiểu Tần Mục làm gì, người trẻ tuổi kia muốn làm gió đầu tường?

Nhìn qua Quý Thu chậm rãi đặt chén trà xuống, Tần Mục mới tiếp tục nói:

- Cải cách cởi mở chính là mang tầm mắt của Trung Quốc quan sát toàn cầu, tôi cho rằng con đường này là chính xác, hấp dẫn đầu tư bên ngoài, phát triển công nghiệp, lộ tuyến cải cách này không thể thiếu được.

Quý Thu nghe được câu này, có chút gật gật đầu, Tần Mục nói lời này rõ ràng là đảo hướng về mình, hắn cảm giác mình đã hiểu tâm tư của Tần Mục, đây là giải vây cho Bạch Quang Lượng, đây là muốn bảo hộ lão lãnh đạo, báo đáp lão lãnh đạo. Nghĩ tới đây Quý Thu thấy Bạch Quang Lượng giúp hắn, hắn thăng chức nhưng không quên tình cũ, Tần Mục người này tâm không phải ác như vậy.

Tần Mục nhìn qua Bạch Quang Lượng thật sâu, tiếp tục nói:

- Nhưng mà chiến lược cải cách và cởi mở này vượt qua thời đại rồi, cho nên cán bộ cơ sở của chúng ta sẽ gặp vấn đề, cũng là vấn đề chúng ta cần cảnh giác.

Những lời này nói ra trong lòng mọi người lộp bộp. Tần Mục nói gần nói xa ý tứ lại có hàm xúc chỉ trích Quý Thu. Một câu "Nhưng là ", hương vị rất nặng ah.

Khổng Kiến Quốc lúc này ho khan moton tiếng, thân là bí thư ban thanh tra kỷ luật cho nên hắn lúc cần thiết phải nhắc nhở Tần Mục, chú ý nói chuyện đúng mực, cháu trai của lão lãnh đạo đúng là khó sờ thấu.

Sắc mặt của Quý Thu có chút lúng túng, Tần Mục nói ra những vấn đề nói vẫn đứng ở trận tuyến của Bạch Quang Lượng, trên mặt của hắn có chút tức giận, trầm giọng hỏi:

- Dựa theo ý của anh là chúng ta đang đi nhầm?

Trong giọng nói mang theo tức giận.

Tần Mục mỉm cười, hai tay đặt lên quyển sổ trước mặt, mí mắt hơi híp lại, lúc này mới chăm chú nói ra:

- Không, cơn thủy triều cải cách này là ai cũng không thể ngăn cản được, cũng là xu thế cần thiết khi cần phát triển.

Lần này tất cả mọi người sững sờ, Tần Mục đang đánh chủ ý gì đây? Người trẻ tuổi kia trong đầu muốn làm cái gì? Đã nịnh bợ chủ tịch huyện Bạch, lại không quên Quý bí thư, quan trường không thể như vậy được.

Ngón tay của Quý Thu không ngừng gõ nhẹ lên mặt bàn, nhưng mà không có dùng sức nên chẳng phát ra bao nhiêu âm thanh cả.

Tần Mục lúc này chậm rãi nói:

- Quý bí thư là người cầm đầu của mọi người, dưới sự dẫn dắt của bí thư, huyện Tây Bình đang phát triển rầm rộ.

Những lời này nịnh bợ quá lộ liễu, mọi người nhíu mày.

Tần Mục lơ đễnh, tiếp tục nói:

- Lão lãnh đạo đã nói qua, cải cách cởi mở, không có kinh nghiệm gì để tham khảo cả, chúng ta chẳng khác gì ném đá đo sông, không thể bởi vì sợ hãi bị chìm mà không dám đi qua con sông này.

Hắn dùng một chút, lại nói:

- Chức năng của cơ sở chúng ta chính là phải quán triệt phương châm chỉ đạo của lãnh đạo, tận lực ít đi đường quanh co, đi nhiều đường thẳng, đây mới là điểm trọng yếu nhất.

Mọi người như có điều suy nghĩ gật gật đầu, ngay cả Quý Thu cũng không có tránh được. Cải cách cởi mở không có kinh nghiệm gì cả, nhất là bí thư huyện ủy đã hiểu được lợi hại trong đó.

Hai tay Tần Mục đặt lên bàn, tiếp tục nói:

- Làm sao để ít đi đường quanh co, thậm chí không đi đường quanh co đây. Trong văn vẻ của tôi và chủ tịch huyện Bạch căn bản không có ý chống lại cải cách, các vị lãnh đạo có thời gian nên xem lại nó, ý của chủ tịch huyện Bạch chính là cải cách không thể ngăn cản, nhưng tận lực tránh làm sai, phải có người đứng ra giội nước lạnh, phải có người dám vạch ra vấn đề mà chúng ta đang lục lọi, khiến chúng ta ít đi đường quanh co, thậm chí không đi đường quanh co.

Ngón tay của Quý Thu dwungf gõ, như có điều suy nghĩ nhìn qua Tần Mục, đột nhiên trong đầu của hắn hiện ra nhiều suy nghĩ, Tần Mục nói giống như có đạo lý.

Ánh mắt của Bạch Quang Lượng cũng phức tạp nhìn qua Tần Mục, trong lòng cũng có nhiều suy nghĩ.

Tần Mục tiếp tục nói:

- Trong huyện ủy của chúng ta chẳng khác gì hệ thống chiến đấu, mỗi người đều có phân công khác nhau. Bí thư là tổng chỉ huy, cung cấp mạch suy nghĩ chung cho mọi chuyến. Chủ tịch huyện chính là tham mưu trưởng, phải cân nhắc những vấn đề xảy ra trong đó. Tất cả ngành chứng năng chính là đội ngũ hoạch định kế hoạch chiến đấu.

Khóe miệng của Quý Thu tươi cười, chỉ vào Tần Mục nói ra:

- Anh thì sao? Anh có phải chiến binh chuyên chọc rắc rối và đau đầu hay không?

Quý Thu nói ra lời này chính là buông lỏng, mọi người cũng nhao nhao cười rộ lên, hào khí trong hội trường hòa hoãn một ít.

Nói chuyện sau đó cũng buông lỏng không ít, lời của Tần Mục cũng khiến Quý Thu suy nghĩ sâu xa, những ý tứ đả kích Bạch Quang Lượng cũng nhạt đi không ít. Chỉ có Hầu Cửu Châu vẫn trừng mắt nhìn qua Tần Mục, nhưng mà Quý bí thư không lên tiếng, hắn không thể nào đối nghịch với Quý Thu. Tuy hậu trường của hắn không nhỏ, nhưng mà danh tiếng của Quý Thu đang thịnh, lại có ý mời chào Tần Mục, khiến Hầu Cửu Châu nói chuyện cố kỵ không nhỏ.

Hướng gió trong hội nghị biến hóa, nhưng mà Hầu Cửu Châu lại báo cáo nội dung trong hội nghị này cho cha hắn, thị trưởng là điển hình phái cải cách, Quý Thu có bóng dáng dựa sát vào phái bảo thủ, nếu như báo lên sẽ có biến hóa vi diệu.

Sau khi hội nghị kết thúc, Quý Thu ngừng đả kích Bạch Quang Lượng, hai người đi vào văn phòng Quý Thu, tin tức này mang theo hương vị thật lớn, Hầu Cửu Châu đứng ở lối đi nhỏ nhìn xem cửa văn phòng của Quý Thu thì cười nhạt.

Tần Mục ngược lại không ngờ lời của mình nói lại có chuyển hướng lớn tới vậy, chỉ muốn tranh thủ chút thời gian cho Bạch Quang Lượng tranh mà thôi, tiếp qua hai tháng, cục diện chính trị của Liên Bang Xô Viết sẽ biến hóa long trời lở đất, khi đó là thời điểm Bạch Quang Lượng xoay người. Nhưng mà thái độ của Quý Thu giống như sinh ra không ít biến hóa, hình như đang có ngoại lực thúc đẩy. Tần Mục cũng không ngu ngốc, một chủ tịch trấn nói chuyện có thể cải biến thái độ cố hưu của bí thư huyện ủy, làm cho hắn có chuyển biến tư tưởng mới.

Sau hội nghị lần này không có thường vụ trấn nào nhắm vào Tần Mục, dù sao hướng gió bất định, còn phải quan sát kỹ. Bởi vì nhiều chuyện xảy ra, Lưu Đại Hữu còn có nhiều chuyện bận rốn, xin lỗi Tần Mục và vội vã đi. Những thường ủy khác cũng bắt tay Tần Mục và trở về văn phòng của mình, Khổng Kiến Quốc ở lại cuối cùng, trừng Tần Mục và nói:

- Không làm gió đầu tường, cũng đừng làm chim đầu đàn, tiểu Tần ah, bên kia đang nhìn cháu đấy, cháu phải cẩn thận.

Tần Mục hiểu ý của Khổng Kiến Quốc, từ khi Tần lão gia tử điện thoại qua nước Mỹ bàn chuyện với Ông Văn Hoa xong, Tần Mục rõ ràng cảm giác được áp lực. Chẳng những phó bí thư tỉnh Bắc Liêu Cao Phái mấy lần điện thoại tới, ngay cả bác gái khác cũng thông qua điện thoại nhận thân với Tần Mục, chuyện này đã nói lên Tần Mục đã được gia tộc tán thành, chỉ chờ tới thời gian quay về nhận tổ quy tông, hắn sẽ được giao chữ "Tần" đặc biệt.

Cho nên hiện tại Tần Mục phải cẩn thận, đi từng bước chậm rãi, không thể đi nhanh, càng thêm không thể đi sai, nếu không chờ đợi Tần Mục không phải đi lên hệ thống khổng lồ, mà là bị hệ thống này quên đi, thậm chí còn đụng phải hệ thống này chèn ép.

Tần Mục ngẩng đầu nhìn bầu trời, thở sâu. Hắn không làm gió đầu tường, làm chim đầu đàn cũng phải cẩn thận từng chút một, hắn có quan điểm làm quan của mình, cũng có được tư tưởng của bản thân, nhưng mà bằng ba chữ "Đứng thành hàng" quá nặng. Chỉ cần hắn có thể nắm chắc mạch đập của thời đại, Tần hệ, cái con quái vật khổng lồ này sẽ là trợ lực giúp Tần Mục lên như diều gặp gió.

Ra khỏi huyện ủy, Tần Mục nhớ tới hôm nay cũng không có việc gì, hắn đi tới phòng ca múa, nói chuyện với Lưu Đan.

Hiện tại phòng ca múa có mấy cục quản lý trong huyện trông nom, hấp tấp xây dựng dã dần dần có người tới sinh hoạt. Tần Mục tiến vào phòng ca múa, lại không có nhìn thấy Lưu Đan cùng Bành Nam tán gẫu, liền tìm một phục vụ viên hỏi thăm.

Nhân viên phục vụ nhìn qua Tần Mục, thở sâu một hơi, nhỏ giọng nói:

- Tần chủ tịch trấn, chuyện xấu, có... Có người muốn Lưu quản lý giao phí bảo hộ!

Tần Mục nghe xong lời này thì cười vui. Đám Lưu Đan không đi tìm người khác giao phí bảo hộ là nể tình, ở trong huyện thành này không ai dám đụng tới mới đung, có Lưu Đại Hữu là đại thần trấn giữ huyện, vẫn có người tới đây thu phí thì chẳng khác gì thọ tinh thắt cổ - chán sống rồi.

Phục vụ viên thấy Tần Mục bật cười, nhịn không được nói ra:

- Tần... Tần chủ tịch trấn, bọn họ hình như có súng!

Súng? Tần Mục nghe xong lời này da đầu ngứa ngay hỏi:

- Đã báo công an chưa?

Phục vụ viên lắc đầu nói ra:

- Lưu quản lý không cho báo, hình như nhận ra bọn chúng.

Tần Mục nghe xong lời này cũng có chút đau đầu, Lưu Đan chính là thương nhân mặt đường ở Miếu Trấn, bây giờ xâm nhập vào buôn bán, nhưng mà chưa từng nghe nói qua trong Miếu Trấn ai dám chơi súng đạn, cho dù cả huyện Tây Bình, chỉ sợ dám chơi súng đạn đã bị bắt rồi. Thập niên 90, không có nhiều súng như thế, cho dù có chút thế lục có, cũng chỉ so kè nhau mà thôi, ít khi sử dụng tới.

Tần Mục gật gật đầu, thấp giọng phân phó phục vụ viên vài câu, phục vụ viên gật gật đầu rời đi, không bao lâu mang cho Tần Mục một bộ quần áo phục vụ viên. Tần Mục tìm nơi yên tĩnh mặc vào, không bao lâu một phục vụ viên anh tuấn, trên đầu đội mũ phục vụ màu trắng, rất có hương vị phục vụ chuẩn men.

Tần Mục sờ sờ cách ăn mặc của mình, khóe môi nhếch lên cười khổ, nếu có người nào biết rõ, đường đường một chủ tịch trấn lại giả mạo thành nhân viên phục vụ ở phòng ca múa, đây chính là tin tức lớn đấy.

Khá tốt bây giờ là buổi chiều, người cũng chưa nhiều, nếu như đến tối Tần Mục sẽ không dám làm thế.

Được phục vụ viên chỉ điểm, Tần Mục đi đến lầu hai, cẩn thận đứng trước gian phòng của bọn người Lưu Đan đang đàm phán, nghiêng tai nghe ngóng.

- Xú nữ nhân, đừng cho mặt mũi không biết xấu hổ. Nói đi, tiền của Báo ca mày trả lúc nào?

Một giọng hung ác từ bên trong truyền ra.

Tần Mục nao nao, xem bộ dáng là cho vay nặng lãi. Từ khi Lưu Đan ở cùngTần Mục, tiêu dùng gì cũng nói cho Tần Mục nghe, cộng thêm Lưu Đan nữ nhân này chịu khó, lại thạo việc buôn bán, thành thật sẽ không phát sầu vì vay nặng lãi, nếu quả thật có việc này, Tần Mục cảm thấy Lưu Đan có chuyện gạt chính mình, quan hệ của hai người có vết rách.

Theo sát giọng nói đó chính là Bành Nam kêu lên:

- Cái gì tiền của Báo ca? Lão nương ở cùng hắn hai năm, một năm hai vạn năm không nhiều lắm đâu? Cho dù đi đánh bạc thì chút tiền đó còn ít đấy.

Tần Mục nghe xong lời này thì yên lòng,thì ra gây chuyện thị phi là Bành Nam, Lưu Đan chỉ là tỷ muội tình thâm, ngược lại là không có quá nhiều chỉ trích. Tần Mục nghĩ tới đây cũng có chút căm hận, cuối năm 92 mới xuất hiện điện thoại di động, đến lúc đó nói cái gì cũng phải cho Lưu Đan và mình một cái.

- Đúng thế, các người không nên khinh người quá đáng, cho dù là đòi nợ cũng không có ai như các người, cầm súng ra dọa ai đấy?

Lưu Đan tức giận quát lên.

- Ba!

Một tiếng vang thanh thúy vang lên, trong lòng Tần Mục run lên, giọng hung ác đó cũng kêu to.

- Xú nữ nhân, không có chuyện của mày, cút ra xa cho lão tử, hôm nay không rảnh chơi với mày, đợi lão tử có thời gian sẽ cùng các huynh đệ chiếu cố sinh ý của mày đấy!

Nói xong cười lên ha hả, trong tiếng cười mang theo ý xấu trần trụi.

- Tiểu đan tỷ, chị không sao chớ?

Bành Nam kinh hô làm Tần Mục tràn ngập huyết khí, Lưu Đan lại bị đánh, hắn làm sao nhịn được đây?

Tần Mục nhẹ nhàng gõ cửa một cái, lớn tiếng nói:

- Lưu quản lý, Bành quản lý, cục công an điện thoại tới, muốn các người đi tham gia hội nhị phục vụ nghành quản lý tị an, nửa giờ nữa phải tới.

Trong đó có âm thanh hung ác quát lên:

- Bọn mày dám báo công an? Lá gan lớn rồi à, người của cục công an tới gặp lão tử cũng phải kêu một tiếng gia gia.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất