Hạ Chân ha ha cười nói:
- Không đột ngột, không đột ngột, chuyện này phát sinh trong cửa hàng internet, cho tôi hiểu được một con đường phát triển internet ngày sau, còn phải cảm ơn cậu thôi.
Tần Mục rùng mình, có thể nói câu kia là Hạ Chân thật tâm tán thưởng, có thể nói là ẩn hàm sát khí, Tần Mục nhất định phải đem nguy hiểm hóa giải, nếu không sẽ lưu lại một dấu vết không hay.
- Hạ bộ trưởng, trong Đằng Long có Song Biên tập thị rất đặc sắc, ngài đến Đằng Long một chuyến, không biết có ý tứ đi qua bên kia khảo sát một chút không?
Tần Mục bắt đầu hạ mồi.
Lời mời của Tần Mục hơi có vẻ đột ngột, hiện tại ban lãnh đạo Thanh Thao cùng Hạ Chân không được hài hòa, Tần Mục lại giúp huyện khác nói ra lời như vậy, bên trong tồn tại tâm tư gì?
Tần Mục chỉ mang theo một cuộc đổ bạc hỏi một câu, đừng nói là Hạ Chân, mượn Đằng Long mà nói Tần Mục không đủ trọng lượng nói chuyện, nhưng bởi vì quan hệ với Niếp Vinh Bình, Tần Mục gặp mặt Hạ Chân mang theo chút ý vị riêng tư, đây cũng là nguyên nhân Tần Mục đem ra đổ bạc. Huống hồ Hạ Uyển Nhi sản sinh hứng thú với game online, xem như Hạ Chân vì làm yên lòng con gái, cũng sẽ không súy mặt cho Tần Mục xem.
Quả nhiên Hạ Chân trầm ngâm trong chốc lát nói:
- Tiểu Tần, động cơ của cậu không tinh khiết ah.
Những lời này nói ra có chút vẻ vui đùa, Tần Mục thật không dám lãnh đạm, đem địa lý vị trí cùng hoàn cảnh ưu việt của Song Biên tập thị nói ra một chút, cuối cùng còn đề điểm một câu, bên kia nếu sử dụng hệ thống máy tính quản lý sẽ làm hiệu suất của Song Biên tập thị càng cao hơn.
Tần Mục biểu hiện tuy rằng có vẻ thực dụng một chút, nhưng cán bộ cơ sở nào khi nhìn thấy đại lãnh đạo từ trên xuống mà không dốc sức nịnh bợ. Hạ Chân cũng không quá để ý, không nói gì liền cúp điện thoai, khiến trong lòng Tần Mục có chút mơ hồ.
Chuyện bên này phát sinh, Phòng Trung Hoa liền chiếm được tin tức. Hắn thật không ngờ ngay lúc đại biểu Triều Tiên vừa đến thế nhưng phát sinh ra chuyện như vậy, đầu tiên gọi điện cho Hạ Chân thừa nhận sai lầm, son sắt nói rõ thành ủy nhất định đem chuyện này điều tra rõ ràng.
Hạ Chân cũng không có sắc mặt tốt với Phòng Trung Hoa, dùng giọng điệu nghiêm khắc phê bình nói rõ tác phong tư tưởng quan bản vị của huyện Thanh Thao, khiến trong lòng Phòng Trung Hoa vô cùng phẫn uất đối với Diệp Thạch Bình, ngay thời điểm quan trọng này còn để phát sinh ra chuyện như vậy. Hắn bị Hạ Chân mắng nhiếc, đảo mắt liền trút lên thân Diệp Thạch Bình, khiến Diệp Thạch Bình cũng phải nhận một phen giáo huấn nghiêm khắc.
Tần Mục vẫn luôn ẩn thân ở sau màn, ngoại trừ chuyện Hạ Uyển Nhi bị bắt trong cửa hàng internet, những chuyện khác không có vẻ liên quan gì tới Tần Mục. Diệp Thạch Bình cũng từng hoài nghi là Tần Mục từ giữa phá rối, nhưng ngẫm lại cho dù Tần Mục có tâm tư, nhưng muốn nhờ Hạ Uyển Nhi ra mặt, đây là chuyện thật khó thể tin – ai biết ngày đó đúng dịp có nhóm công an mặc thường phục đi tra xét cửa hàng internet?
Bóng dáng của Tần Mục trong chuyện này bị gạt ra ngoài, nhưng Diệp Thạch Bình không dám khinh thường. Nếu hắn đã quyết tâm động tới Tần Mục, không dám lưu lại chút nhược điểm, lại liên hệ với Diệp Thạch Lỗi, hai anh em thương lượng chi tiết sự tình, cuối cùng mới làm Diệp Thạch Bình yên lòng hơn một chút.
Hết thảy sự tình đều theo ý tưởng của Tần Mục mà đi, chuyện của Hạ Chân nhất định phải tính toán kỹ càng. Tần Mục tin tưởng lời đề nghị của mình làm Hạ Chân khó thể từ chối, chỉ bất quá hắn còn gác lên cái giá, chưa thể lập tức nhận lời mà thôi.
Tần Mục cũng không gấp gáp, sau khi giải quyết được Viên Xuân Bách, sẽ làm Phòng Trung Hoa làm việc không dám tùy tiện không chút kiêng nể, theo Tần Mục xem ra, tư tưởng làm quan của Phòng Trung Hoa vẫn còn có chút non nớt, không nhìn thấu thái độ làm người trong quan trường không nên lừa trên lấn dưới, một lãnh đạo không chịu cho cấp dưới ưu đãi vĩnh viễn sẽ không đi được quá xa.
Ngày hôm nay mỗi người quả thật đều không được yên ổn, cây đao của Hạ Chân treo cao, không ai biết khi nào có thể chặt đi xuống.
Lúc sắp tan sở Lưu Đại Hữu mới chạy tới Lan Trữ, cùng Lý Trung Nguyên đi ăn cơm. Trước kia quan hệ giữa hai người là cấp trên cấp dưới, hiện giờ cơ hồ ngang hàng luận giao, điều này làm Lý Trung Nguyên có chút thổn thức. Nhưng Lưu Đại Hữu liên kết được với đồng minh tốt, xuôi gió xuôi nước đi lên, đối với điều này Lý Trung Nguyên biết điều kiện mình không đủ, nhưng hắn vẫn may mắn mình chưa từng đối nghịch với Tần Mục. Đừng nhìn hiện tại chức vị của Tần Mục kém hơn mình nửa cấp, nhưng nếu chuyện này làm xong, Tần Mục xác định vững chắc sẽ bay lên làm bí thư huyện ủy, chỉ cần mọi người thao tác thật tốt.
Ý tứ Lưu Đại Hữu đến Lan Trữ mọi người lòng hiểu mà không nói, Tần Mục đã động, bên Lan Trữ cũng cần bền vững. Lưu Đại Hữu lấy danh nghĩa đi thị sát công an cơ sở, kỳ thật là đến đập phá. Bên chỗ khu trưởng Hồ Nguyên Minh làm ầm ĩ có chút khó xem, thật sự nếu không trị hắn một chút, để phòng đốc tra đi tới khẳng định sẽ xảy ra sự cố.
Mọi người ngồi bên bàn đàm luận làm sao để Hồ Nguyên Minh ngoan ngoãn hơn một chút, dùng chén rượu liên lạc cảm tình.
Sáng sớm hôm sau, vì phối hợp hành động đập phá của Lưu Đại Hữu, Lý Trung Nguyên lại chạy đến khu khai phát thương lượng với Hồ Nguyên Minh, đem quyền quản lý chủ yếu trong khu nắm vào trong tay huyện ủy Lan Trữ. Hồ Nguyên Minh ỷ vào thế lực cha mình trong tỉnh, đương nhiên không chịu đáp ứng, nói chuyện với Lý Trung Nguyên liền căng thẳng lên. Lần này Lý Trung Nguyên vốn là đến bới móc, không chịu nhường nhịn như ngày thường, trực tiếp gây cãi với Hồ Nguyên Minh.
Hồ Nguyên Minh có quan hệ trong tỉnh, Lý Trung Nguyên không phải không biết, nhưng so sánh mà nói hiện tại hắn đảm nhiệm người quản lý Song Biên tập thị, ở bên thành ủy có địa vị, cho dù sau lưng Hồ Nguyên Minh có người làm khó dễ Lý Trung Nguyên, cũng phải tìm lý do danh chính ngôn thuận. Song Biên tập thị phát triển tốt, có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào Lan Trữ, ngược lại Lý Trung Nguyên nằm ngay trung tâm bão, hoàn toàn không sợ hãi bị bão làm ảnh hưởng.
Trong lòng hắn cũng có bàn tính, nếu đối phương không động được hắn, tự nhiên sẽ nắm Tần Mục trút giận, nếu Tần Mục có thể đỉnh được áp lực trong tỉnh mà vẫn phát triển tốt, vậy thật sự là có điểm lực lượng.
Hồ Nguyên Minh không nghĩ tới thái độ Lý Trung Nguyên đột nhiên cứng rắn lên như vậy. Hắn đi quan hệ trong tỉnh xuống nơi đây, phương pháp trên quan trường còn chưa thể nhìn thấu, cảm giác quan hệ của cha hắn ở trong tỉnh thâm hậu, hắn ở dưới này thì có thể vô pháp vô thiên. Lý Trung Nguyên vừa cứng rắn lên, hắn lập tức bị kích lên cơn tức, gọi mấy bảo an khu khai phát lôi kéo xô đẩy Lý Trung Nguyên ra bên ngoài, kéo dài tới tận ngoài cổng lớn. Như vậy còn chưa tính, cố tình Hồ Nguyên Minh vì chuyện khu khai phát được phân cho Lan Trữ, trong lòng vô cùng khó chịu, lập tức xô đẩy Lý Trung Nguyên, chỉ vào mũi hắn kêu lên:
- Lão Lý, đừng nói tôi không cho ông mặt mũi, ông đợi bị cách chức đi!