Diệp Thạch Bình nhìn quanh bốn phía, phát hiện Tần Mục còn chưa tới, vội vàng nói:
- Mấy ngày nay Tần chủ tịch bận rộn vì chuyện sửa đường, hẳn là sắp đến.
Hạ Chân cả giận nói:
- Trời đất bao la, chuyện của nhân dân là lớn nhất. Hiện tại bọn họ kêu oan tới mức không sợ chết, còn có chuyện gì quan trọng hơn chuyện này?
Diệp Thạch Bình khuyên giải:
- Hạ bộ trưởng, tôi nghĩ hay là về huyện ủy trước rồi nói sau, hẳn Tần chủ tịch đang chờ ở đó.
Hạ Chân lắc đầu nói:
- Không đi, hôm nay tôi muốn chờ ở đây, nhìn xem Tần Mục có lời gì giải thích, hừ, Tần chủ tịch Tần chủ tịch, không có năng lực thì đừng kéo việc làm, tôi nghĩ hắn không còn muốn làm chủ tịch huyện này nữa đi.
Phòng Trung Hoa, Diệp Thạch Bình, Diệp Thạch Lỗi lặng lẽ trao đổi ánh mắt, Diệp Thạch Lôi nhìn mấy dân chúng ăn mặc tồi tàn quê mùa đang quỳ nói:
- Đây là Hạ bộ trưởng đến từ thủ đô, có gì oan khuất thì nói với ông ấy, ông ấy nhất định sẽ chủ trì công đạo cho mọi người.
Tâm tư của Hạ Chân chợt động, lời này của Diệp Thạch Lỗi có chút khó chịu, hắn thoáng nghiêng đầu nhìn qua Diệp Thạch Lỗi nhưng không nói chuyện.
Trong lòng Diệp Thạch Bình thoáng trầm xuống, những lời này của Diệp Thạch Lỗi có vẻ như vẽ rắn thêm chân, có Hạ bộ trưởng ở đây, chuyện gì có hắn làm chủ, khi nào đến phiên một khoa trưởng nói chuyện? Phòng Trung Hoa cũng nhẹ nhàng kéo Diệp Thạch Lỗi, để cho hắn đừng đi ra làm chim đầu đàn.
Mấy nông dân nhìn thoáng qua nhau, một người lớn tiếng nói:
- Chúng tôi cần tố cáo Tần Mục xem thường tiền mồ hôi nước mắt của chúng tôi, để cho cán bộ trấn thu tiền bậy bạ.
Hạ Chân gật gật đầu, nói:
- Chuyện này tôi nhất định chủ trì công đạo cho mọi người, không cần quỳ nữa, chúng ta không nên làm thế này, đi tới trong xe nghỉ ngơi một chút.
Mấy nông dân lại nhìn nhau, lại lén lút liếc nhìn Diệp Thạch Lỗi. Hiện tại Diệp Thạch Lỗi cũng không dám nói tiếp, lại nhìn qua Diệp Thạch Bình, Diệp Thạch Bình nổi giận, đứa em trai này quả thật dốt nát, thời điểm mấu chốt còn nhìn mình để làm gì?
Hạ Chân không phải kẻ ngốc, nhìn mấy người mắt đi mày lại, liền nổi giận nói:
- Như thế nào, bọn họ nghỉ ngơi một chút còn phải mời những cán bộ như các anh phê chuẩn sao, quan uy thật không nhỏ, hừ!
Hạ Chân biểu lộ thái độ, Diệp Thạch Bình đương nhiên mang mấy nông dân đến bên xe. Lúc này xe của Tần Mục xuất hiện, Diệp Thạch Lỗi như có ý ám chỉ nói:
- Bốn vòng, xe Audi, vừa nhìn liền biết là Tần chủ tịch, nghe nói loại xe này ở Đằng Long cũng rất ít đâu.
Phòng Trung Hoa thoáng gật đầu, lời này của Diệp Thạch Lỗi rất có ý tứ, trực tiếp ghi ấn tượng với Hạ Chân, ý nói thu nhập của Tần Mục là bất chính.
Sắc mặt Hạ Chân quả nhiên âm trầm xuống, lạnh lùng hừ một tiếng.
Mấy người Tần Mục xuống xe, vội vàng đi tới. Tần Mục vừa đi vừa nghe điện thoại, miệng nói:
- Được được, huyện ủy chúng tôi nhất định phối hợp công tác của cục công an thành phố, tuyệt đối sẽ không buông tha bất kỳ phần tử nào khả nghi.
Hà Quang Viễn đi theo bên cạnh hắn thật nghi hoặc, cuộc điện thoại này rõ ràng do chính Tần Mục gọi đi, vì sao đảo mắt biến thành hắn tiếp nhận mệnh lệnh đây? Hắn hiểu được Tần Mục đối mặt với một cuộc khảo nghiệm, cũng không nhiều lời trực tiếp đi theo sau Tần Mục xem cuộc vui.
- Tần chủ tịch, xong việc rồi?
Trong ánh mắt Hạ Chân mang theo vẻ đáng tiếc cùng căm tức, tâm tình vô cùng tồi tệ. Tần Mục còn trẻ tuổi, làm việc có lý có cứ, cách nhìn đại cục không tệ, Hạ Chân cảm giác lần này muốn xuống cơ sở tìm được một nhân tài cho quốc gia, ai ngờ còn chưa được vài ngày lại có người đón xe cáo trạng Tần Mục. Đối với phương thức cáo trạng kiểu này Hạ Chân rất khó chịu, nhưng đối mặt nhiều quan viên địa phương hắn lại không thể không xuất ra thái độ, đồng thời hắn cảm thấy đau lòng cho Tần Mục, con đường làm quan chỉ mới bắt đầu, làm sao lại gãy trong chuyện tiền tài thế này đây?
Giá cả của xe Audi Hạ Chân cũng biết, hắn không nghĩ rằng Tần Mục có thể dựa vào thu nhập đàng hoàng là có thể mua được nổi loại xe kia.
Tần Mục đi tới trước mặt Hạ Chân, mỉm cười giải thích:
- Hạ bộ trưởng, vừa rồi cục công an thành phố gọi điện thoại đến, nói có một vụ án cố ý đánh người bị thương, kẻ hiềm nghi là người bên này, tôi đi xử lý một chút.
Hạ Chân gật gật đầu, thanh âm có chút hòa dịu nói:
- Đây cũng là đại sự, hẳn nên xử lý sớm một chút.
Diệp Thạch Lỗi nghe thanh âm của Hạ Chân không còn vẻ nôn nóng, trong lòng liền bối rối, bày ra cái giá phòng đốc tra, ho khan một tiếng nói:
- Tần chủ tịch, có chuyện cần anh giải thích một chút, huyện Thanh Thao thi công bốn quốc lộ có phải tụ tập tài chính từ trong tay nông dân hay không?
Tần Mục không chút né tránh nói:
- Phải, chứng thật là nhờ nông dân trong toàn huyện góp vốn thi công.
Sắc mặt Hạ Chân liền trầm xuống, cảm giác có chút khó chịu. Tần Mục này chẳng lẽ tới hiện tại còn không tìm hiểu được rõ ràng, rốt cục là tại sao lại gọi hắn tới đây sao? Cứ nói thẳng ra như vậy, cho dù mình muốn che giấu cho hắn một phần nhưng ở trước mặt nhiều người cũng thật sự không biện pháp.
Diệp Thạch Lỗi nhất thời lấy được lý do, thanh âm trầm trọng nói:
- Đồng chí Tần Mục, anh có quyền lực gì tự tiện đào túi tiền của nhân dân? Anh vô tổ chức vô kỷ luật, trong mắt không có pháp kỷ quốc gia, chính sách của quốc gia làm nhân dân giàu có, làm cho họ có tiền có ăn mặc nhà ở tốt hơn, không phải để cho người nào đó moi tiền đút túi riêng.
Diệp Thạch Lỗi lén thay đổi khái niệm, mơ hồ có ý tứ chuyện góp vốn trong huyện Thanh Thao là do Tần Mục kiếm tiền vào túi riêng.
Tần Mục lắc đầu giải thích:
- Diệp khoa trưởng, ngài còn không hiểu biết tình huống, không nên kết luận sớm như thế.
Diệp Thạch Lỗi hừ một tiếng, khóe mắt liếc nhìn Phòng Trung Hoa cùng Diệp Thạch Bình, phát hiện họ cũng không ám chỉ chuyện gì, trong lòng liền thả lỏng không ít, ra vẻ nghiêm túc nói:
- Hiểu biết tình huống? Còn cần hiểu biết tình huống nào, đã có người quỳ trước xe, còn có gì để tìm hiểu đây? Chẳng lẽ đợi họ bị đụng chết mới bằng lòng thừa nhận sai lầm?
Hạ Chân nghe Diệp Thạch Lỗi nói thật nghiêm trọng, hơi gật đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn Tần Mục, muốn nghe hắn giải thích.
Sắc mặt Tần Mục hơi đổi, vội vàng nói:
- Hạ bộ trưởng, Diệp khoa trưởng, xin nghe tôi giải thích.
Hạ Chân khoát tay nói:
- Tần chủ tịch, tôi là phó bộ trưởng Bộ tin tức, về chuyện dưới chính quyền cơ sở, tôi ít nhúng tay tốt hơn, có giải thích gì cứ nói rõ với Diệp khoa trưởng.
Hắn thấy ngữ khí của Tần Mục có chút cuống, trong lòng không thích, cảm thấy Tần Mục đang che giấu gì đó.
Tần Mục có chút bất đắc dĩ nói:
- Hạ bộ trưởng, tôi muốn đối chất với người cáo trạng, huyện Thanh Thao tuyệt đối không có góp vốn phi pháp, chuyện này Diệp bí thư cũng đã phê chuẩn thôi!
Diệp Thạch Bình lập tức tỏ thái độ:
- Chuyện này luôn do một mình Tần chủ tịch nắm giữ, tôi chỉ nắm giữ công tác Đảng, Tần chủ tịch nắm giữ ủy ban, phân công rất rõ ràng.