Điền Phúc Lượng cùng Hà Quang Viễn phỏng chừng đều hiểu được tính toán của Tần Mục, vì vậy không đặc biệt chấp nhất, nhưng trong buổi họp có người đưa ra ý kiến, một người khác sẽ nói lời ngược lại, đây đã là chuyện thật bình thường trong ban lãnh đạo Thanh Thao, mọi người không lấy làm quái dị.
Chuyện này nói xong, Tần Mục liền tuyên bố chấm dứt cuộc họp. Sau khi hắn trở lại văn phòng, liền nhận được điện thoại của chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Tiền Phúc gọi tới, báo tin trưởng trạm thu phí Lý Kiến đã đến, đang đợi trong phòng của hắn.
Tần Mục nhíu mày, tới giờ này lão Tư còn chưa đến, lại bị Lý Kiến đoạt trước, chuyện này muốn thao tác sẽ càng khó khăn hơn một ít. Tần Mục hỏi thăm Tiền Phúc có người nào khác đến nữa hay không, được biết không có. Tần Mục thoáng suy tư, cho Lý Kiến đi vào.
Ngay lúc Lý Kiến còn đang tặng thuốc lá cho chủ nhiệm văn phòng, Tần Mục nhận được điện thoại của Quý Chí Cương. Cuộc điện thoại liền đưa tới nỗi vui ngoài ý muốn cho Tần Mục.
Nguyên lai đêm qua lão Tư gọi điện cho Quý Chí Cương, báo tin bí thư huyện ủy thiếu chút nữa bị đánh, ngày mai còn muốn lão Tư đến huyện ủy, làm cho lão Tư về nhà không ngừng than thở, chỉ đành hỏi ý kiến Quý Chí Cương.
Vừa gọi điện thoại, Quý Chí Cương liền hỏi tình huống lúc đó, nghe nói Tần Mục không quá tức giận, Quý Chí Cường liền hoàn toàn hiểu được. Tính tình Tần Mục nếu lửa giận ngút trời, chỉ cần phát tiết thì đã xong. Nhưng nếu một khi hắn không phát tiết tại chỗ, theo hiểu biết của Quý Chí Cương, chỉ sợ mặt sau Tần Mục sẽ có động tác liên tiếp.
Vì vậy Quý Chí Cương liền căn dặn lão Tư, ngày mai khỏi đến huyện ủy, trực tiếp đến gần trạm thu phí, nếu phát hiện chuyện gì không đúng thì lập tức gọi điện thoại cho hắn.
Ngay vừa rồi lão Tư chứng kiến mấy chiếc xe công an chạy tới trạm thu phí, có hai mươi công an từ trên nhảy xuống, lúc ấy đã cảm giác sẽ xảy ra sự cố lập tức liên lạc với Quý Chí Cương. Quý Chí Cương vừa nghe được để lão Tư bình tĩnh, trực tiếp đi tìm vị đầu lĩnh dẫn đội công an, tố cáo người hôm qua đã đánh hắn.
Trên người lão Tư vẫn còn tổn thương, nhất thời làm Giản Nông nổi giận, tự mình lấy còng tay còng lại tên dũng mãnh hôm qua. Tên kia ỷ có quan hệ với Lý Kiến cùng anh em Lý Văn Đông, không xem Giản Nông vào trong mắt, mở miệng ngậm miệng đã nói “ông chú tôi là Lý Văn Đông, là Lý Văn Long, chú tôi là Lý Kiến” gì gì đó, còn hung hăng càn quấy nói “chú tôi đã đi tặng quà cho bí thư huyện ủy, đến lúc đó bắt hết các người”.
Tần Mục nghe xong Quý Chí Cương thuật lại, buồn cười xoa huyệt thái dương nói:
- Chí Cương, tiểu tử cậu lấy ra một tay này tôi cũng không nghĩ tới đâu.
Quý Chí Cương cười hắc hắc, nói:
- Tần ca, đi theo anh lâu như vậy, nếu chút chuyện đó mà cũng không biết, làm sao được đây.
Dựa theo kế hoạch của Tần Mục, Giản Nông đi qua trạm thu phí tùy tiện tìm lý do thăm dò tra xét sổ sách của bọn hắn mà thôi, biểu hiện giả dối cho đám người Lý Kiến nhìn xem, đồng thời Tần Mục sẽ để lão Tư làm chứng tố cáo mình bị đánh. Nhưng kế hoạch vẫn còn thiếu sót đáng tiếc, Tần Mục sẽ gặp phải áp lực không nhỏ, thành quả sẽ không lớn lắm.
Nhưng hiện tại lão Tư lại không đi kế hoạch của Tần Mục, như vậy nhiều ít đã trích hắn ra ngoài, mọi việc có Giản Nông chống đỡ, không thể nghi ngờ đem Tần Mục ẩn sau màn, như vậy giúp hắn có không gian hoạt động. Dù mặt trên muốn trách tội Giản Nông, Tần Mục biểu hiện thất vọng với hắn, nhưng chỉ cần Lưu Đại Hữu lên tiếng, với cấp bậc giữa Lưu Đại Hữu cùng anh em Lý Văn Đông mà xem, chuyện này xem như chú cháu Lý Kiến xuống ngựa, Giản Nông cũng không sứt mẻ gì mà chấm dứt, nhiều lắm Lưu Đại Hữu có thêm hai địch nhân nữa mà thôi, Tần Mục lại không tổn thương chút nào. Có Vạn Hữu Niên cùng Niếp Vinh Bình chiếu cố, lại có đầu óc của Trương Thúy, chút thiệt hại đó không làm khó được Lưu Đại Hữu.
Hiện giờ Quý Chí Cương xuất một chiêu như thần, làm Tần Mục càng thêm thoải mái một ít. Nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa, Tần Mục cười nói:
- Được lắm, ngày mai qua bên kia chúng ta gặp mặt.
Cúp điện thoại, Tần Mục lên tiếng mời vào, trong thanh âm thản nhiên không dao động, thật bình tĩnh vô cùng.
Lý Kiến cúi đầu khom lưng đi tới, nở nụ cười nịnh hót, nói:
- Tần bí thư, chuyện hôm qua là do tôi quản lý không nghiêm mới phát sinh, tôi khắc sâu kiểm điểm với ngài.
Quả nhiên đúng như lời của Lý Văn Đông đã nói với Lý Kiến, Tần Mục khoát tay nói:
- Chuyện này tạm thời không cần nói ra. Lý trạm trưởng, công tác cơ sở không dễ làm, điểm này tôi hiểu được, dù sao cả ngày gánh vác gió lạnh, đụng người cũng không kinh ngạc. Nhưng thủ đoạn có thể nhẹ nhàng một chút, có thể giảng giải quy định cho người ta. Sao có thể tùy tiện đánh người đây?
Lời này của Tần Mục dị thường quy củ, lời ngầm chính là tôi là bí thư huyện ủy không có ý định truy cứu, không tra xét ông là do mặt trên có người nói cho ông, nhưng ông đừng không biết điều, muốn làm cho tôi không truy cứu thì phải xem ý tứ của ông có đủ hay không, bằng không ngày sau vẫn cho ông giày chật mang vào.
Nghe xong câu nói của Tần Mục, Lý Kiến lập tức tươi cười, nói:
- Tần bí thư, cảm ơn ngài, cảm ơn ngài.
Hắn cũng không nói thêm lời gì, chỉ cần Tần Mục cho hắn rời đi, đem kết quả này nói với Lý Văn Đông, chuyện khai thông giao cho hắn, như vậy mình ra ngoài thu xếp tặng quà là được.
Tần Mục thản nhiên nói:
- Được rồi, chuyện này cứ định như vậy. Ông về trước đi, bên trạm thu phí công việc rất bận. Đây là con đường mà huyện chúng ta cần phát triển, ông nên quản lý tốt hơn là được.
Lý Kiến thả lỏng người, không ngớt lời cảm ơn, khom người thối lui ra khỏi văn phòng. Khi đóng cửa phòng, toàn thân hắn đẫm mồ hôi, lau lau trán, vừa đi ra ngoài vừa gọi điện thông tri Lý Văn Long.
Lý Kiến nói xong điện thoại với Lý Văn Long, đứng trong đại viện huyện ủy đắc ý ngẩng đầu nhìn cửa sổ văn phòng Tần Mục có một tầng rèm vải che khuất, nhìn không thấy tình hình bên trong.
Lý Kiến tự nhủ:
- Cho dù mày là một quả trứng cứng rắn, cũng thể đem mày ném ra một khe hở thôi.
Nói xong lời này, Lý Kiến mở cửa xe ngồi vào, chuẩn bị lái ra đại viện huyện ủy.
Thanh âm tiếng còi xe công an từ xa đến gần, Lý Kiến nghĩ đến mấy chiếc xe công an nhìn thấy trên đường đến thị trấn, không biết nguyên nhân vì sao đột nhiên tâm hoảng ý loạn, nổ máy xe vài lần vẫn không thể khởi động.
Hai xe công an phát ra thanh âm phanh thắng bén nhọn, ngăn cản ngay trước cửa đại viện huyện ủy, Giản Nông mang theo bốn năm công an nhảy xuống xe, không nói tiếng nào liền rút súng lục bao vây quanh xe Lý Kiến.
Lý Kiến còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Giản Nông đã đứng cách hắn chừng một thước, súng lục chỉ vào cửa thủy tinh hét lớn:
- Đi ra!
Chuyện này làm Lý Kiến không hiểu ra sao, hắn ỷ vào mặt trên có người, hơn nữa vừa rồi mới nói chuyện với bí thư huyện ủy, hạ cửa sổ xuống, cười nói:
- Giản cục trưởng, đừng đùa, tôi là Lý Kiến ah.