Cừu Tiểu Thiền mất tự nhiên cười lên, ngồi vào ghế sô pha đối diện Chu Tiểu Mai, cẩn thận hỏi:
- Tiểu Mai tỷ, Tần bí thư đâu?
Chu Tiểu Mai nhìn lên, nói ra:
- Đang nói chuyện với đại tỷ.
Nói xong cũng không biết nghĩ tới cái gì, nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Cừu Tiểu Thiền cũng thở dài một tiếng, nói ra:
- Chỉ hy vọng đại tỷ sớm tỉnh lại.
Hiện tại Lưu Đan không ở đây, trong nhà ít đi đối thủ cạnh tranh, Cừu Tiểu Thiền nghe Chu Tiểu Mai không cố kỵ gọi Hàn Tuyết Lăng đại tỷ, cũng thuận miệng gọi theo. Nàng cũng không phải muốn tranh danh phận gì, chỉ hy vọng Tần Mục có thể nhìn nàng nhiều một cí, nhìn một cái cũng khiến nàng ngây ngốc.
Chu Tiểu Mai không phải không có tâm, nàng thậm chí còn lo được lo mất hơn cả Cừu Tiểu Thiền, nhưng mà nàng trải qua không ít sóng gió, tâm tư và khí độ không phải Cừu Tiểu Thiền có thể so sánh.
Hai nữ nhân ngồi trong phòng khách nghe nhạc dương cầm, trong lòng có tâm sự, Tần Mục lại ngồi bên cạnh Hàn Tuyết Lăng, hai tay cầm tay phải của Hàn Tuyết Lăng, lại đưa tay vuốt ve gò má Hàn Tuyết Lăng.
- Còn nhớ rõ thời điểm chúng ta vừa gặp nhau không? Khi đó ai cũng không nhận ra ai, lúc ấy em còn mắng anh đấy. Vốn đã sớm tìm em tính toán sổ sách, thế nhưng mà tiểu nha đầu em lại ngủ bất tỉnh, ngay cả cơ hội cho anh mắng cũng không có.
Tần Mục cười tủm tỉm nói ra, những ngày này mỗi lần nói chuyện với Hàn Tuyết Lăng thì cảm tình dần dần tích lũy lên. Trong mắt hắn Hàn Tuyết Lăng không còn là tiểu nha đầu nghe lời của gia tộc sắp xếp nữa, mà là thân nhân như tay với chân của hắn.
- Chiếc xe thể thao của em tại sao sửa lại vậy, chiếc xe rất tốt bị em chà đạp. Chẳng lẽ em không biếc xe thể thao kèm theo kéo trần có thể tùy ý khống chế sao?
Tần Mục nghĩ đến chiếc xe thể thao của Hàn Tuyết Lăng hình thù cổ quái, lúc này cười rộ lên. Lại cầm ty Hàn Tuyết Lăng đưa lên cằm, trong nội tâm xúc động.
- Kỳ thật nữ nhân như em tham gia quân ngũ anh không có ý kiến gì, nhưng mà nhìn bộ dáng em như vậy, cả ngày đều lẫn trong đám nam nhân, cố gắng làm cho mình còn mạnh hơn nam nhân, điểm này anh phải phê bình em. Em còn có một mặt tranh cường háo thắng, tuy cấp dưới tràn ngập kính sợ em, nhưng đó chỉ là mang binh. Phải ân uy tịnh thi, không thể dùng quân lệnh mà nói chuyện.
Tần Mục kéo tay Hàn Tuyết Lăng lên ngực của mình, nói ra:
- Em biết không, khi đánh quân nhân đó đánh anh, anh rất sợ hãi, em cũng không biết mà quản bọn họ à.
Tần Mục chậm rãi nhắm mắt lại, hồi tưởng lại từng cảnh ở chung với Hàn Tuyết Lăng. Đúng vào lúc khóe miệng của Hàn Tuyết Lăng hơi vểnh lên, giống như trong lúc ngủ mơ thấy cảnh thú vị, nhịn không được muốn cười phá lên, muốn cười thật to lại cố nén cười. Nhưng mà động tác này quá nhỏ, Tần Mục lại nhắm mắt lại, cũng không phát giác.
- Khi biết tin em gặp chuyện không may, trong nội tâm của anh rất vội. Không phải em rất có năng lực sao, không phải em rát mạnh sao, tại sao còn phải nhờ chồng em đi cứu em chứ?
Tần Mục nói như nới mê, hắn cũng không biết vì sao mình như vạy, cảm giác trong lòng vô cùng thương cảm.
Nói xong câu này Tần Mục bắt đầu trầm mặc, nhắm mắt lại đặt tay phải lên gò má Hàn Tuyết Lăng. Tần Mục cầm bàn tay nhỏ nhu hòa thì nội tâm nóng lên.
- Lần đó ở nước Mỹ, nhìn thấy em và Anna như vậy, anh còn tưởng rằng em là đồng tính. Em ở chung với đám nam nhân thời gian dài như vậy, làm sao có thể tích nữ nhân chứ? Thật không tốt, nếu để cho Hàn gia gia biết rõ còn không trở mặt mới lạ.
Trong đầu Tần Mục nhớ lại từng cảnh ở nước Mỹ kinh với Hàn Tuyết Lăng, nhịn không được chậm rãi mở to mắt đặt lên chăn, trong lòng nghi hoặc, tại sao thân thể của mình nóng lên vậy, trong đầu nhìn qua Hàn Tuyết Lăng cảm thấy nàng vô cùng diễm lệ.
Chẳng lẽ không chạm vào nữ nhân đã lâu? Tần Mục vội vàng mở miệng thở gấp, cố gắng làm cho mình bình tĩnh. Ai nghĩ càng như vậy thí xúc động muốn nhấc chăn lên hảo hảo thưởng thức Hàn Tuyết Lăng. Hắn vội vàng rút tay phải về tát mình, nhanh chóng chuyển di lực chú ý.
Hắn ở chỗ này nghi hoặc, dưới lầu Cừu Tiểu Thiền cũng xoắn xuýt. Nàng không ngừng nhìn qua đồng hồ nhỏ màu vàng trên tay, cũng thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn lên lầu hai.
Chu Tiểu Mai cũng là nhân tinh, phát giác biểu lộ và hành vi của Cừu Tiểu Thiền có chút không đúng, nghi hoặc nhìn qua Cừu Tiểu Thiền, hỏi:
- Tiểu thiền muội tử, em làm sao thế? Tại sao tâm thần không được tập trung. Em ta nhớ đại tỷ, muốn đi trò chuyện với đại tỷ, Tần Mục sẽ không trách em đâu.
Cừu Tiểu Thiền nào dám, vạn nhất Tần Mục bởi vì dược vật kích tình làm chuyện đó trong phòng Hàn Tuyết Lăng, đừng nói cô ta không ổn, sau đó Tần Mục nhớ tới thì mình còn bị Tần Mục mắng chết, cho nên nàng xấu hổ cười nói:
- Cũng không phải, trong khu phát triển có chủ ý bất định, muốn thương lượng với Tần bí thư.
Chu Tiểu Mai ah một tiếng, cũng không có hỏi thêm. Công việc của Cừu Tiểu Thiền liên hệ với Tần Mục thì nàng không nhiều lời. Chu Tiểu Mai tại nước Mỹ những ngày này nghe Ông Văn Hoa tự thuật quá trình làm giàu của tập đoàn Hoa Hạ, đối với Tần Mục càng bội phục, cảm thấy trên thế giới này không có ai làm được việc như Tần Mục. Cừu Tiểu Thiền đã nói muốn tìm Tần Mục thương lượng, vậy thì mình không nên loạn quyết định.
Cho dù là nữ hài thông minh, đụng phải nam nhân mình ưa thích cũng biến thành ngu ngốc, tất cả đều phải cẩn thận sợ chọc giận người yêu, nghĩ tới thì chua xót.
Trong đại sảnh quanh quẩn cầm khúc ưu nhã, lọt vào trong lòng Cừu Tiểu Thiền chẳng khác gì tiếng bò rống, mồ hôi mịn xuất hiện trên trán của nàng.
Tần Mục nói từ từ, cảm giác trên người nóng bức. Trong căn phòng này cũng ấm áp, nhưng mà Tần Mục lại cảm thấy nóng trong người mình không liên quan tới nhiệt độ căn phòng.
Hắn lắc lắc đầu, nhìn thấy gương mặt tinh xảo tái nhợt của Hàn Tuyết Lăng thì không kìm lòng được vuốt ve tóc của nngf.
Tuy Hàn Tuyết Lăng là huấn luyện viên đặc chủng thế nhưng mà da thịt của nàng vô cùng mềm mại trơn bóng, ngón tay Tần Mục chạm vào thật nhẫn mịn, làm cho lòng hắn chấn động, một dòng nhiệt khí dâng trào trong đàu, bờ môi tái nhợt của Hàn Tuyết Lăng lúc này rất đẹp.
Mình làm sao vậy? Tần Mục cười khổ một tiếng, trong đầu tràn ngập hình ảnh của Hàn Tuyết Lăng, cảm thấy hôm nay nàng quá đẹp.
Hắn nhắm mắt lại, động tác dừng lại, mà vào lúc này Hàn Tuyết Lăng lông mày chấn động, rất nhỏ bé rất mơ hồ, Tần Mục không nhìn thấy.
Trước mặt Tần Mục đen kịt, nhưng lúc này không thể ngăn cản được hình ảnh của các nữ nhân của hắn. Hoặc xảo quyệt rất khả ái hoặc tao nhã ôn nhu, hoặc như khóc như u oán, bờ môi của Tần Mục chấn động. Mấy nữ hài này như thoáng qua và không hài lòng, bày ra các động tác vũ mị với Tần Mục.
Tần Mục hơi thở dần nặng hơn, bỗng nhiên mở to mắt nhìn thấy Hàn Tuyết Lăng, hắn đột nhiên xúc động nhìn chằm chằm vào tay của nàng, hắn cũng hôn lên trán của Hàn Tuyết Lăng.