Trong lòng Tả Bình An so đo một phen, hắn mang Tần Mục cùng Điền Phúc Lượng ra làm so sánh, Tần Mục làm kinh tế đúng là một tay thiện nghệ, thế nhưng mà luận quyết tuyệt thì còn kém Điền Phúc Lượng này một chút, tục ngữ nói gừng là phải cay, Điền Phúc Lượng tuổi gần năm mươi, cho dù tuổi hay lịch duyệt cũng có ưu thế hơn Tần Mục, hơn nữa vào thời khắc này nhìn Điền Phúc Lượng giải quyết dứt khoát cũng khiến Tả Bình An hiểu được Tần Mục nói cho mình tới nơi này là làm cái gì, đó là Tần Mục hiểu năng lực của Điền Phúc Lượng, biết rõ hắn có thể dọn dẹp chuyện này, cho nên bảo mình tới nơi đây kiếm công.
Nếu như mọi chuyện giải quyết thuận lợi, Tần Mục thuộc vị trí đầu não, nhưng nếu nói đại khí quyết tuyệt thì Điền Phúc Lượng thắng một bậc, trên mặt Tả Bình An mỉm cười hiểu rõ, chính vì hiểu rõ người này nên Tần Mục mới có thể mang công lao đổ lên người của hắn, suy nghĩ của hắn cũng nằm trong kế hoạch của Tần Mục.
Điền Phúc Lượng lúc này quyết định vươn tay bảo Thường Phúc Thu gật đầu đồng ý với Điền Phúc Lượng, cũng thông tri cho đám người Giản Nông mang mấy người tới, cũng minh xác nói ra tính danh của mấy người, có cả Hứa Quân nổi tiếng trong đó.
Nội tâm Tả Bình An run lên, tại sao một chủ tịch huyện lại biết rõ tên của một nhân viên bình thường trong xí nghiệp, chuyện này quỷ dị khiến Điền Phúc Lượng không biết gì, Tả Bình An chỉ đi dạo Tư Lạc Ngõa thôi thì làm sao biết tên của công nhân chứ.
Chuyện này này không thể nói, cũng không thể đi nói, tay của Tả Bình An hơi có chút run rẩy, bưng chén nước lên uống, khóe mắt nhìn qua miệng của Điền Phúc Lượng hơi nhếch lên, giống như tươi cười mà không lưu lại chút dấu vết.
Xong, Tả Bình An làm trong thị ủy thời gian dài như vậy, âm mưu quỷ kế nào mà chưa xem qua, hắn lần đầu nhìn thấy có người dùng công nhân dựng liên hoàn kế, chỉ sợ Điền Phúc Lượng thậm chí Tần Mục đã sớm có chuẩn bị từ trước rồi, thậm chí là sớm có dự mưu, dù mình sớm tới đây đoạt công lao nhưng cũng đánh yểm hộ với bọn họ, đến lúc đó thực sự có người truy cứu thì chỉ sợ Tả Bình An cũng phải toàn lực ngăn cản cho, Tả Bình An hắn trong bất tri bất giác bị kéo lên thuyền giặc.
Chỉ cần là người thì có tham lam, chỉ cần là người trong quan trường thì nhìn thấy chiến tích phải xông lên, Tả Bình An nhìn thấy Điền Phúc Lượng tươi cười mờ mịt thì trong nháy mắt triệt để hiểu được, chuyện của Tư Lạc Ngõa này chủ mưu chính thức sau lưng chính là Tần Mục cùng Điền Phúc Lượng
Điền Phúc Lượng cười cười, cũng bày ra cho Tả Bình An xem, ý tứ chính là cho hắn tự mình suy đoán hồ đồ, thành thành thật thật ăn tươi phần chiến tích này đi, sau đó hộ giá cho Thanh Thao, nếu như hắn dám mang suy đoán viết báo cáo cho thành phố thì đừng nói có chứng cớ hay không, đám lãnh đạo cũng không tin, mà công lao Điền Phúc Lượng bình phục nháo sự là không thể bỏ qua, có khi bản thân hắn còn bị định tội phỉ báng.
Là ai ra tay tàn nhẫn như vậy, trong lòng của Tả Bình An không ngừng xoắn xuýt, thấy gương mặt của Điền Phúc Lượng bình tĩnh thì trong nội tâm của hắn nhanh chóng xuất hiện một cái tên.
Không khí càng trầm thấp, mỗi người thỉnh thoảng nhìn qua bên ngoài, mấy trăm công nhân vây quanh đại viện chính phủ, cái đây là cảnh từ ngày Đằng Long thành lập chưa diễn ra.
Không qua bao lâu tiếng còi xe cảnh sát chói tai vang lên, đám thường ủy cũng đứng dậy nhìn qua ba bốn chiếc xe cảnh sát ở xa xa.
Công an chấp pháp phá án tiếp xúc với đám công nhân nhiệt huyết sôi trào, chuyện này sẽ sinh ra biến hóa gì?
Rất hiển nhiên tiếng còi công an cũng kinh động công nhân vây quanh phía dưới, bọn họ chỉ muốn đòi lợi ích của bản thân mình, trong lòng bọn họ đây là chuyện bình thường, thế nhưng mà công an cũng bị kinh động rồi, chuyện này rất lớn sao? Bọn họ dần dần đình chỉ gào thét, yên lặng đứng trong sân.
Tính tình của công nhân biến hóa Hứa Quân đã làm đúng mục đích anh rễ đã giao, trong nội tâm cũng thầm cao hứng vì lúc trước đứng đúng chỗ, Lưu Chính Nguyên đã từng nói cho Hứa Quân nghe, có khả năng hắn phải ngồi xổm trong cục công an mười ngày nửa tháng, hắn cũng nói cho đám bạn bè của hắn biết rồi, nhưng mà tuyệt đối không có người nào bị tổn thương, thậm chí còn sống rất thoải mái.
Hứa Quân từ khi bị Tần Mục giáo huấn qua xong, trái tim của hắn chấn động tới mức chỉ cần nghe qua cái tên Tần Mục từ miệng anh rễ là đập mạnh, nhưng mà nghĩ lại còn không phải biết Tần Mục có năng lực rất lớn sao? Hắn thề son sắt là mình sẽ hoàn thành chuyện anh rễ giao, mấy công nhân phụ trách châm ngòi thổi gió cũng có thù lao không nhỏ, việc này đã được định ra.
Công an ở xa xa tới gần, Hứa Quân đưa mắt nhìn qua đám bạn thân của mình, đột nhiên phát ra tiếng hô tê tâm liệt phế:
- Ca, chạy đi, cảnh sát tìm chúng ta rồi, chạy mau!
Sau khi nói xong những lời này Hứa Quân nhanh chóng chạy qua phía nhà máy, mấy tên bạn của hắn không cam lòng yếu thế, chạy theo thân ảnh của Hứa Quân.
Bọn họ nắm chắc thời điểm rất tốt, xe công an vừa dừng ở cửa thì bọn họ bỏ chạy, mang vị trí của bản thân bộc lộ trước mặt Giản Nông, hắn cầm lấy lệnh bắt nhảy ra ngoài, lớn tiếng chỉ huy:
- Nhanh, mau chóng vây nhà máy lại, bắt cho được mấy tên tội phạm truy nã.
Giọng của hắn rất lớn, người trên quảng trường lớn cũng run lên.
- Cái gì? Em vợ xưởng trưởng là tội phạm truy nã?
- Chính là mấy người đó, Tặc Mi Thử không phải đã làm chuyện tốt sao?
- Đúng rồi, vừa rồi là do bọn họ bảo chúng ta xông vào ký túc xá đấy, khá tốt không có nghe theo bọn họ.
Công nhân không ngừng châu đầu ghé tai, thấp giọng nghị luận vài lời, Giản Nông chỉ huy mười mấy cảnh sát lao theo, dựa theo kịch bản đi tới trước mặt đám công nhân lớn tiếng nói:
- Các đồng chí, chúng tôi đang truy bắt tội phạm truy nã, hy vọng mọi người phối hợp một chút, không nên lộn xộn, bắt người xong chúng tôi sẽ lập tức đi.
Tả Bình An nhìn qua công an bắt người bên dưới, cười nói:
- Giản cục trưởng làm việc lôi lệ phong hành, đúng là tấm gương cho huyện Thanh Thao ah.
Đám thường ủy ai cũng nghe ra ý không cam lòng trong lời nói của Tả Bình An, lúc này đều nhìn qua Điền Phúc Lượng. Điền Phúc Lượng ánh mắt lóe lên, cười tiếp lời:
- Tả bí thư trưởng, Giản cục trưởng cũng có sâu xa với ngài đấy, anh ta là người địa phương lớn lên ở Lục Triêu Hương, vốn chỉ là nhan viên bình thương trong cục ở Lan Trữ, đại khái mười mấy năm trước ở huyện Thanh Thao xử lý bản án không tệ nên được điều tới đây.
- Ah?
Sắc mặt Tả Bình An dịu lại, cười rộ lên, nói ra:
- Lục Triêu Hương đúng là nhân tài đông đúc.
Điền Phúc Lượng lấy lòng nói:
- Chủ yếu là do Tả bí thư trưởng làm tấm gương cho mọi người.
Câu này tâng bốc quá lớn rồi, Tả Bình An khoát khoát tay nói ra:
- Lão Điền ah, quan chức chúng ta không thịnh hình vỗ mông ngựa nha, tôi cần phải phê bình anh.
Nói xong lời này hắn cũng cười lên, đám thường ủy khác cũng cười theo, oán khí trong lòng Tả Bình An với Điền Phúc Lượng cũng được hóa giải.