Thanh Quan

Chương 670: Quan trường, thời cơ nơi nào cũng có (1)

Lãnh đạo lên tiếng, có khó khăn cũng phải giải quyết, không khó khăn cũng sáng tạo ra, còn phải thật hoàn mỹ viên mãn. Cán bộ kia đương nhiên không có dị nghị, theo biểu tình của Phó Ngọc Bình tiếp thu tín hiệu tán dương, liền vui vẻ rời đi.

Hoàng Đào Ba biết mình không biểu lộ thái độ không được, chỉ là một nhóm tiểu cán bộ địa phương cũng dám đứng trước mặt mình nghiên cứu quan hệ lợi hại của cấp trên, chỉ sợ nhìn ra được giữa mình cùng Tần Mục không được hòa thuận. Hắn mỉm cười đi tới trước mặt Tần Mục nói:

- Tần chủ nhiệm, có người lại đoạt công tác của tôi.

Những lời này nói có hai ý nghĩa, Tần Mục khoát tay nói:

- Công tác luôn làm không xong, không bằng chúng ta mau nhanh lên núi đi.

Lời đề nghị của Tần Mục được mọi người ủng hộ, mọi người đi thêm nửa giờ rốt cục lên tới chỗ khu nhà gỗ. Cán bộ đi lên trước đang thở hổn hển đứng trước mặt một vị lão nhân, nhìn thấy nhóm người Tần Mục đi tới, vội vàng đi lên giới thiệu:

- Tần chủ nhiệm, đây là người gác rừng tên Chung Chấn Hổ.

Dựa theo cấp bậc của cán bộ này, không nên xưng hô ngay mặt Tần Mục, phải gọi cả chức vị của Phó Ngọc Bình, nếu không chỉ biết nhìn mặt lãnh đạo cấp cao hơn mà bỏ qua cảm thụ của lãnh đạo trực tiếp, đây là tối kỵ trong quan trường. Nhưng Tần Mục quan sát thấy Phó Ngọc Bình cũng không lộ vẻ khó chịu, ngược lại hỏi người kia:

- Tiểu Trương, sao lại gọi ông cụ ra đón chúng ta? Gió lớn như vậy, nhanh vào đi thôi.

Đây vốn là lời nói của Tần Mục nhưng lại bị Phó Ngọc Bình nói trước, Tần Mục gật nhẹ đầu, trong lòng làm ra đánh giá bước đầu với Phó Ngọc Bình.

Thời điểm Tần Mục xuất hiện trong Cửu Giang quá mức đúng dịp, đúng dịp tới mức làm người ta cảm giác được hắn có mục đích khác.

Thủy Thượng Hoàng Cung bị đập phá, thành ủy cùng quân khu không thể dàn xếp, bên quân khu lại không phát biểu ý kiến gì, như vậy đã đại biểu sự xấu hổ của thành ủy vẫn chưa thể tiêu trừ.

Trong tay bí thư thành ủy Phạm Phẩm Đức kẹp một điếu thuốc, đã thật lâu quên hút, tàn thuốc cong cong kéo dài.

Lữ Tân Hoa ngồi đối diện, cúi đầu buồn bực rít thuốc. Hôm nay hắn đem kết quả điều tra suốt hai ngày mang tới, trong đó có cả mấy vị khoa trưởng đi cùng Âu Quan Tiến gặp mặt Tần Mục cùng ăn cơm uống rượu. Người ta không biết bối cảnh của Tần Mục là ai, nhưng Phạm Phẩm Đức nhiều ít đã nhận được chút tin tức nho nhỏ, người có thể ngồi lên vị trí bí thư thành ủy cũng đã xem như có địa vị trong phe phái của mình, nhưng hắn không thuộc Tần hệ nên mang theo tâm lý kiêng kỵ đối với tổ hiệp tra do Tần Mục quản lý, nếu không cũng sẽ không dùng quyền lợi trong tay căn dặn bên dưới phải ổn định không được gây chuyện trong thời điểm này.

Nhưng ngàn tính vạn tính lại không tính đến Tần Mục đột nhiên đến Cửu Giang. Khi tổ hiệp tra dừng chân ở tiểu thị trấn tại Ký Nam, Phạm Phẩm Đức đã có tin tức, nhưng có chút người mang theo tâm tình nóng nảy muốn đi vào thượng tầng lãnh đạo nên có chút cuống, đã quá mức công lợi, thế nhưng nghe theo lời giới thiệu của một thương nhân lại muốn đi thông quan hệ với thượng tầng. Có lẽ bọn hắn còn chưa thể nhìn thấu, cái gọi là gia tộc kinh doanh kỳ thật là quân cờ mà gia tộc bố trí trước để dừng bước trong chính đàn, mà quân cờ càng lớn sẽ càng dễ bị rút ra, thậm chí rất có khả năng bị hi sinh nếu cần thiết. Đồng dạng nhân vật như vậy trong gia tộc bình thường sẽ không tiếp xúc được bản chất cùng trung tâm trong gia tộc. Nếu như là Phạm Phẩm Đức, hắn tuyệt đối sẽ không tin tưởng điều này.

Trong quan trường nếu muốn được thượng tầng chân chính chú ý, ngoại trừ bản thân có năng lực ra, cuối cùng vẫn phải đi quan hệ quan trường. Có câu tục ngữ nói rất đúng, theo thương nói thương, đã lây dính loại chân khí không thuộc về quan trường, còn có thể hiểu được ý tứ của lãnh đạo hay sao?

Lữ Tân Hoa nhìn thấy Phạm Phẩm Đức vẫn im lặng suy tư, nhìn vào văn kiện trước mặt với vẻ suy nghĩ sâu xa, liền biết mình nên nói chuyện. Mặc kệ lời này là đúng hay sai, cuối cùng xem như có thể lấy được chút lời của bí thư thành ủy. Theo lý mà nói, phó chủ tịch thành phố hẳn nên đi cùng chủ tịch, bởi vì bên ủy ban vẫn luôn có chút ngăn cách với bên đảng chính. Nhưng phó bí thư thành ủy Phó Ngọc Bình lại là phụ nữ, cho dù quan hệ rộng thế nào cuối cùng vẫn bị điều kiện bản thân ảnh hưởng, rất khó bước lên vị trí đứng đầu thành ủy. Cho nên Lữ Tân Hoa thật muốn mượn nhờ Phạm Phẩm Đức, trực tiếp nhảy qua Phó Ngọc Bình, nhắm vào vị trí cao hơn.

Lời này Lữ Tân Hoa sẽ không nói, Phạm Phẩm Đức sẽ không hỏi, lẫn nhau chỉ hiểu thầm là được.

- Giang Hồng Bân đã đến ban kỷ luật thanh tra khai báo chuyện của mình, Thủy Thượng Hoàng Cung nhất định phải đóng cửa.

Lữ Tân Hoa nói xong câu đó, liếc nhìn thần sắc Phạm Phẩm Đức, không phát hiện điều gì khác thường. Hắn cố ý sử dụng hai chữ “nhất định”, đây không phải là câu nên nói. Hắn phải liều mạng phạm chút sai lầm nhỏ như vậy để nghiền ngẫm thái độ của Phạm Phẩm Đức, phỏng chừng xem chuyện lần này có phải phi thường khó giải quyết đến như thế hay không.

- Ngô…

Phạm Phẩm Đức không nói gì, lật ra trang giấy. Lữ Tân Hoa biết lời của mình đã bị Phạm Phẩm Đức nghe vào, động tác lật giấy của hắn chính là từ chối cho ý kiến, cũng nói rõ vị bí thư thành ủy kia không quá đồng ý cách nhìn của Lữ Tân Hoa.

Trong phòng lại lâm vào trầm mặc, chỉ có thanh âm tiếng đồng hồ nhẹ nhàng thực hiện chức trách của chính mình.

Phạm Phẩm Đức lật giấy thật chậm, nhưng dù chậm thế nào cũng phải kết thúc. Khi hắn xem đến cuối cùng, Lữ Tân Hoa hít sâu một hơi, chuẩn bị nghe chỉ thị của bí thư thành ủy.

- Phó bí thư đã cùng Tần chủ nhiệm đi qua chỗ cảnh khu đi?

Phạm Phẩm Đức dựa ra sau ghế, hỏi.

Những lời này hỏi ra khiến Lữ Tân Hoa có chút khó hiểu, vội vàng gật đầu.

- Con người của Tần chủ nhiệm, vẫn khá có tài năng.

Phạm Phẩm Đức làm một ám chỉ, chỉ có Lữ Tân Hoa vẫn luôn theo nịnh bợ hắn mới nghe ra ý tứ bên trong. Hắn nâng chén trà, chậm rãi lắc nhẹ, uống một hớp.

Tần Mục thật có năng lực, câu ám chỉ này rơi vào trong lỗ tai Lữ Tân Hoa xem như là chỉ thị phương hướng. Cái gì là có năng lực? Phương diện này phi thường huyền ảo, ở trong thời gian cùng sự kiện bất đồng sẽ có hàm ý khác nhau. Nhưng vào hiện tại, người có năng lực tuyệt đối không phải là tin tốt lành, nhưng cũng không phải là tin tức xấu. Ít nhất Tần Mục không phải loại người huyết khí phương cương, ngây ngốc đâm đầu vào trong tường.

Phạm Phẩm Đức uống trà, Lữ Tân Hoa đã nghiền ngẫm ra ý tứ. Đây là Phạm bí thư muốn mình ổn định Tần Mục, nhanh chóng cùng bên quân khu đạt chung nhận thức, bên trong cũng nên cho Tần Mục chút ưu đãi, dù sao ở bên tỉnh Ký Bắc Tần Mục hành động đã bị không ít người xem vào trong mắt.

Lữ Tân Hoa vội vàng đứng lên, cung kính nói:

- Bí thư, ngài làm việc, tôi đi qua quân khu nhìn xem.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất