Mà đêm nay Tần Mục khóa máy suốt đêm, áp lực lớn đến bao nhiêu trong lòng họ thật sự không yên.
- Vậy chúng ta cần làm sao bây giờ?
Ngô Phượng Hà không quá quen thuộc Tần Mục, cũng là người cuối cùng đứng thành hàng, không khỏi hỏi một câu.
Cao Bằng sờ sờ cằm suy nghĩ, tính tình hắn ổn trọng, nhưng hành trình Bình Triêu chỉ là dùng mạ vàng, hắn chưa từng công tác qua dưới cơ sở, cho nên luôn có chút nơm nớp lo sợ, xảy ra chuyện liền bối rối. Giờ phút này mặt trên có Tần Mục đứng ra gánh vác áp lực, hắn đã khôi phục tính cẩn mật cần có lúc làm việc trong tỉnh ủy.
- Trong đêm nay chúng ta nhất định phải làm ra chút chuyện. Hiện tại áp lực của Tần chủ nhiệm lớn bao nhiêu chúng ta cũng không biết, nhưng đó là công việc của hắn, công tác của chúng ta là phải dùng thời gian ngắn nhất cạy miệng của Vương Ngũ Trung.
Cao Bằng đưa ra viên thuốc an thần cho mọi người, chỉ cần đột phá miệng của Vương Ngũ Trung, xuất ra chứng cớ thì áp lực của Tần Mục sẽ ít hơn nhiều, nhưng vấn đề là làm sao cho tên ngoan cố kia chịu khai báo ra đây?
Cao Bằng nói tiếp:
- Không bằng như vậy, trước hết để tôi gặp mặt hắn, có lẽ tôi cùng hắn còn có thể nói chuyện.
Cao Bằng đảm nhiệm chức phó chủ tịch huyện tại địa phương, xem như chiếm cứ nhân hòa. Ba người Quách Thiếu Đình thảo luận chút chi tiết, quyết định cho Cao Bằng nói chuyện với Vương Ngũ Trung một giờ thời gian. Làm như vậy cũng mạo hiểm phiêu lưu, nếu chỉ có một nhân viên đến thẩm vấn, đó là trái với quy định.
- Nhưng tôi hi vọng khi tôi nói chuyện với hắn tốt nhất đừng cho ai biết, ngoại trừ các vị đây thôi.
Ánh mắt Cao Bằng hiện lên tia hoài nghi, liếc mắt nhìn Quách Thiếu Đình, chỉ lắc nhẹ đầu không nói tỉ mỉ.
Quách Thiếu Đình là ai, hắn là công tử ngang ngược trong vòng luẩn quẩn thủ đô, nếu chỉ đơn giản vậy thì cũng thôi, cố tình còn hỗn thật khá, bằng vào việc hắn có thể nhanh chóng gom cùng một chỗ với Tần Mục, như vậy ánh mắt cũng không phải bình thường. Dù Cao Bằng không nói, nhưng Quách Thiếu Đình cũng phải giao tâm tư đặt trên vị khoa trưởng sở công an tỉnh kia.
Việc này không khỏi có chút lớn, nếu liên lụy đến mặt trên Quách Thiếu Đình sẽ không gánh vác được. Sắc mặt hắn có chút khó xem nói:
- Chẳng lẽ cho người trong trại tạm giam lui hết sao?
Cao Bằng cười nói:
- Vậy thì không cần, chỉ cần báo cho vài người là có thể đem tinh lực của bọn họ kéo đi vào.
Nói xong thấp giọng kể ra tên cùng địa chỉ vài người khác.
Quách Thiếu Đình nghe xong, thiếu chút nữa rơi tròng mắt, chép chép miệng nói:
- Hiện tại tôi biết vì sao anh cùng Tần Mục là anh em một nhà, hai người thật sự rất biết cách nháo loạn thôi.
Cao Bằng cười nói:
- Khi ăn tết về thủ đô, tôi mời khách.
Quách Thiếu Đình bất đắc dĩ xòe tay, nói:
- Chẳng những anh cần mời khách, Tần Mục cũng không chạy được, làm việc với anh em nhà anh thật phiền toái.
Sau đó mọi người phân ra hành động, không qua một giờ ngoài cửa lớn trại tạm giam tụ tập bốn năm mươi người. Bọn họ cũng không nói chuyện, chỉ lẳng lặng ngồi trước cửa lớn, dưới ánh đèn chiếu xuống, nhìn vào có chút làm người rợn tóc gáy.
Buổi tối, vị khoa trưởng sở công an muốn xua tan bọn họ, nhưng nghĩ lại bây giờ đang ở Bình Triêu, người lớn hơn họ nửa cấp còn có Quách Thiếu Đình, ngẫm lại nên xin chỉ thị của hắn cho thỏa đáng.
Quách Thiếu Đình đang chờ đợi cuộc điện thoại này, lái xe chạy tới. Dưới mệnh lệnh của hắn, các nhân viên trại tạm giam phải tham gia vào công việc đàm phán với nhóm người tĩnh tọa kia, cần phải thuyết phục lẫn khuyên bảo là chủ yếu, không cho phép sử dụng thủ đoạn cưỡng chế, không cho phép đe dọa quần chúng.
Thừa cơ hội này, Cao Bằng đi vào phòng tạm giam, Cố Ngọc Trữ cùng Ngô Phượng Hà ở bên ngoài giúp hắn canh cửa.
Đi vào phòng tạm giam, Cao Bằng nhìn thấy Vương Ngũ Trung vẫn ngồi bên giường, đầu chôn sâu giữa hai gối. Nghe có người đi vào, Vương Ngũ Trung nhanh chóng ngẩng đầu lên, thấy Cao Bằng, trên mặt hiện lên biểu tình thất vọng, đảo mắt lại cúi đầu.
Cao Bằng châm điếu thuốc rít một hơi, đưa qua tầng rào sắt nói:
- Vương lão bản, hút điếu thuốc đi, nhân vật lớn như ông đây, sao nói gãy thì gãy rồi sao?
Vương Ngũ Trung nhận lấy điếu thuốc rít vài hơi, cười nhạo nói:
- Tôi nói Cao phó chủ tịch, anh cũng đừng ở đó mỉa mai. Có người cho anh đi vào khuyên tôi khai ra gì đó, sau đó giúp anh lập công chuộc tội đi? Nói không chuẩn vài ngày nữa anh trở thành hàng xóm của tôi.
Nói xong cười hắc hắc vài tiếng.
Vừa nghe lời này, Cao Bằng đã biết chiêu số của Vương Ngũ Trung đủ mạnh, bên trong ban thường ủy huyện còn có người biết hắn. Cao Bằng chỉ cười nói:
- Nói cho ông nghe một câu có văn hóa, ông có hiểu cái gì gọi là không bỏ được hài tử làm sao bắt được lang hay không?
Nói xong hắn châm điếu thuốc hút.
- Ai là lang ai là dương, Cao phó chủ tịch cũng không biết rõ đi.
Vương Ngũ Trung thản nhiên cười lạnh nói:
- Dù sao tôi đã vào đây, cũng không nghĩ mình hoàn chỉnh đi ra ngoài.
Đây là một tên lưu manh vô lại, sau khi Cao Bằng đến Bình Triêu từng gặp qua vài lần. Nhưng nếu hắn đã đoán Vương Ngũ Trung cùng tên khoa trưởng sở công an đã có điểm liên hệ, liền khách sáo nói:
- Quản ai là lang ai là dương, dù sao lần này từ trong tỉnh đến địa phương đều phải đổi vài người, hôm nay xem như Cao Bằng này xui xẻo, nói không chuẩn ngày mai là ai đâu, ông nói có phải hay không?
Tàn thuốc trên tay Vương Ngũ Trung bỗng nhúc nhích, rơi xuống chút khói bụi.
Cao Bằng làm thư ký trong tỉnh ủy thời gian không ngắn, loại động tác cực nhỏ kia hắn nhìn thấy rõ, nói tiếp:
- Vấn đề Bình Triêu rất lớn, nhưng vấn đề Cửu Giang cũng không thiếu. Với người biết chuyện như ông tôi cũng không cần quanh co, tổ hiệp tra từ thủ đô đi xuống ông cũng có nghe qua đi, vị chủ nhiệm tổ hiệp tra chính là anh em họ ruột của Cao Bằng này.
Vương Ngũ Trung cúi đầu buồn bực rít thuốc, cơ hồ hơn nửa điếu.
- Người sáng mắt không nói tiếng lóng, hiện tại nếu chúng tôi muốn động, tùy tiện tìm lý do thì có thể động, chẳng lẽ nghĩ tổ hiệp tra thật chỉ có vài người đi xuống mà thôi sao? Hừ, Thủy Thượng Hoàng Cung bị ai đập phá, ông không phải không biết. Vị Tần chủ nhiệm kia lại nhờ vào khí thế của ai, không cần nói ông cũng biết.
Cao Bằng cười lạnh ngồi xuống ghế, gác chân, tiếp tục nói:
- Nếu cần có lý do thì nhiều, bắt bọn hắn cũng dễ dàng, nhưng lần này chúng tôi cần chính là muốn bọn hắn chết. Ông có hiểu cái gì gọi là muốn bọn hắn chết hay không?
Vương Ngũ Trung lớn tiếng ho khan, phảng phất như thấy được lời nói của Cao Bằng có chút chói tai, cắt đứt.
Cao Bằng mỉm cười, cử chỉ che giấu của quan trường như vậy ở chỗ Vương Ngũ Trung hoàn toàn không dùng được, hãy để cho hắn làm thì còn dễ một ít. Thấy Vương Ngũ Trung có chút rộng, Cao Bằng tiếp tục nói:
- Kỳ thật cũng không thể trách ông, ở nhị tiến cung đi ra, có biện pháp nào có thể kiếm nhiều tiền như vậy, xây nhà tốt như thế, còn cưới được lão bà sinh con đây? Ông nên biết, tôi từ đâu đi xuống, cả tỉnh Giang Bắc lớn như vậy, vì sao tôi phải cắm đầu chạy tới Bình Triêu đây? Ha ha, lão huynh, các ông nhìn không thấu thôi.