- Gần đây Cửu Giang rất không yên ổn, đám viên chức ở đây tiêu xài phung phí, xảo trá vơ vét tài sản khách hàng, sau đó có một ít tiểu côn đồ đứng ra phá phách, những điều này là bôi đen hình tượng của chúng ta, cho nên vì điều tra rõ ràng nên dừng lại ở Cửu Giang dài hơn một chút.
Tần Mục thành thành thật thật trả lời, ai cũng không thể tìm ra sơ hở trong lời của hắn. Đã có chuyện không may chưa? Có! Người phụ trách đầu thú chưa? Có! Mấy ngày nay Cửu Giang vào buổi tối có côn đồ nháo sự hay không? Có! Ai cũng không thể phản bác lời của Tần Mục. Trong lời Tần Mục nói tự nhiên là có kế hoạch của mình, đê sông đập lớn bên kia sẽ có người chủ động giao chứng cớ, sau đó tổ điều tra sẽ từ từ điều tra. Đến lúc đó hai người của tổ hiệp tra có nhận hối lộ hay không, nhận hối lộ bao nhiêu thì ai còn quan tâm vấn đề này, có thể tra ra tai họa ngầm ở đê sông, vấn đề khác đều không phải vấn đề.
Câu hỏi ngắn gọn hữu lực, Tần Mục hoàn toàn khác với những viên chức bị điều tra, nói mấy lời thì dừng lại thì sợ không giải quyết được, chuyện này làm cho Từ Hồng Thanh cũng có suy nghĩ, Tần Mục nói những lời này chắc chắn là chuẩn bị tốt, trong đầu suy diễn tình huống lúc ấy, một hơi nói ra cho nên hai lỗ thủng trong lời nói không phải là cố lấp đi, chuyện trong đó cần phải tra mới được.
Trung thực trung hậu? Năng lực xuất chúng? Trong đầu Từ Hồng Thanh nhanh chóng hiện ra mấy chữ này. Đánh giá thứ hai có thể lấy ra sử dụng, nhưng là trung thực trung hậu thì không xuất hiện trên người Tần Mục, nếu không hắn làm sao có thể lên được vị trí chủ nhiệm tổ điều tra?
Trong chuyện này có chuyện ẩn. Con mắt Từ Hồng Thanh có tinh quang lóe lên, vươn tay vuốt tóc trên trán. Người quen thuộc hắn biết rõ hắn đã chấm dứt chuyện này, trong lòng cũng biết hắn có kết luận.
- Tần chủ nhiệm, hôm nay chúng ta nói tới đây thôi, hy vọng nội dung nói chuyện hôm nay anh giữ bí mật, cũng tốt cho công tác điều tra của chúng tôi.
Từ Hồng Thanh đứng lên, Tần Mục cũng thò tay ra.
Tay của hai người bắt một cái rồi buông ra, Tần Mục vừa cười vừa nói:
- Hôm nay là lễ lớn của thành phố Cửu Giang, kỳ thật ta tôi vẫn muốn nhìn một chút. Công ty kỹ thuật cao của nước Mỹ muốn đầu tư xây dựng nhà máy ở Cửu Giang rất có tính đại biểu đấy.
Từ Hồng Thanh lúc này mới nhớ tới tổ hiệp tra không chỉ có xét xử, trọng yếu nhất chính là quan sát tình huống và kinh nghiệm thực tế, từ đó tìm ra hình thức có thể áp dụng ở nơi khác hay không. Nghe Tần Mục nói thì Từ Hồng Thanh cũng cười rộ lên, nói ra:
- Tần chủ nhiệm quả nhiên lo lắng hết lòng a.
Hắn suy ngĩ không có bức tường nào không lọt gió. Tần Mục liền mời Từ Hồng Thanh đi tới phòng hợp cách đó dự thính một chút, có lẽ thông qua công ty nước Mỹ này hấp dẫn các công ty khác hay không.
Từ Hồng Thanh gật đầu đáp ứng, hiện tại không có chứng cớ nói rõ Tần Mục cũng thu hối lộ, chức vị của hắn không có đổi, đi tham gia đàm phán cũng là lẽ thường. Càng hoặc là Từ Hồng Thanh cũng muốn quan sát Tần Mục một chút, nhìn xem người trẻ tuổi này có gì xuất chúng.
Thời điểm sắp đi tới phòng hợp thì một nhân viên hơn ba mươi tuổi nhân từ sau lưng chạy vượt qua bọn họ, dùng lực đẩy cửa phòng hợp. Bộ dáng kinh hoảng của hắn khiến Từ Hồng Thanh nhìn qua Tần Mục, cũng từ trong mắt Tần Mục nhìn ra mánh khóe.
Bí thư thị ủy Phạm Phẩm Đức đang tươi cười ngồi ở giữa bàn đàm phán, nghe đoàn đại biểu ở nước Mỹ nói tới sẽ đầu tư xây dựng nhà xưởng ủng hộ thành phố Cửu Giang, trong lòng nghĩ tới uy hiếp của tổ hiệp tra biến mất thì vui vẻ trong lòng.
Đúng lúc này cửa phòng họp đột nhiên bị đẩy ra, thư ký của hắn chạy vội vào, hoàn toàn không có quan tâm người khác chạy tới bên cạnh Phạm Phẩm Đức thấp giọng nói vài câu.
Sắc mặt Phạm Phẩm Đức từ lời của thư ký càng âm trầm, cũng không nhìn giấy mà thư ký đưa qua, đứng dậy đi ra ngoài. Ai nghĩ đến quay người lại thì nhìn thấy Từ Hồng Thanh cùng Tần Mục sắc mặt nghiêm chỉnh đứng ở bên ngoài, nhất thời cảm thấy hai chân phiêu hốt, biểu lộ không thể khống chế được đi vài bước tới trước.
Từ Hồng Thanh cảm tháy Tần Mục đang cố tình nhấm vào đập lớn Bình Triều mà đến, hắn chân chính chơi thiết diện vô tư. Cho dù là một kẻ đần cũng biết một tiểu thư ký vội vã đẩy cửa phòng hợp trọng yếu như vậy là quá thất lễ và không hợp quy củ quan trường, chẳng lẽ thư ký trong đại viện thị ủy không hiểu quy củ như vậy?
Cho nên hắn trực tiếp bỏ qua thư ký, cũng không nói chuyện, chỉ bình tĩnh nhìn qua Phạm Phẩm Đức.
Phạm Phẩm Đức bất đắc dĩ gật gật đầu, thư ký cẩn thận cầm từ giấy fax trong tay đưa qua. Từ Hồng Thanh đưa mắt nhìn và sắc mặt như khối băng, hắn không ngờ nói hồ đồ, quay người chắp tay rời đi. Tần Mục tự nhiên không có đi nói lời châm chọc vào lúc này, theo sát Từ Hồng Thanh rời khỏi.
Chuyện nào như thế khiến người trong đang hợp không có tư vị. Cho tới nay vẫn dùng các loại thủ đoạn ngăn cản đàm phán, Phó Ngọc Bình lúc trước không hiểu nổi Tần Mục vì sao vào lúc tổ điều tra đi tới mới cho thúc đây đàm phán, bây giờ nhìn lại chiêu này của Tần Mục rất ngoan độc. Khiếm bí thư thị ủy trực tiếp mất mặt với tổ trưởng tổ điều tra, Phó Ngọc Bình cảm giác đột nhiên có gió mát lạnh thổi qua lưng.
Phạm Phẩm Đức tự nhiên không dám lãnh đạm, cũng không có giải thích cái gì, trực tiếp đi ra ngoài. Tuy hắn vẫn bảo trì phong độ bí thư thị ủy, nhưng mà mỗi người đều nhìn thấy bước chân của hắn rất vội vàng.
Chủ tịch Thi Hữu Phương nhíu mày lại, sờ lên cằm suy nghĩ sâu xa. Phó Ngọc Bình thấy mình nên nói chuyện, liền đứng lên nói ra.
- Tôi nghĩ đàm phán hiện tại nên tạm dừng một chút, có một ít chuyện khẩn cấp cần phải xử lý.
Phiên dịch dịch lại những lời này khiến đoàn khảo sát nước Mỹ kháng nghị. Lúc này điện thoại của Phó Ngọc Bình vang lên, sau đó Tần Mục lạnh lùng nói:
- Bắt đám người này tạm giam, bọn chúng là lừa đảo quốc tế, lái buôn, là công ty bình phong, không có một chút thực nghiệp.
Phó Ngọc Bình hiểu được Tần Mục đã sớm nắm giữ bản chất của công ty nước Mỹ này rồi, lưu đến bây giờ còn phải diễn tuồng là chờ tổ điều tra tới. Lúc này nàng ẩn ẩn có chút suy nghĩ, vì sao tổ điều tra tới chẳng tạo thành phức tạp cho Tần Mục cái gì cả, ngược lại còn đang giúp Tần Mục làm việc.
Nhưng mà lúc này tên đã lên dây không thể không phát, thường ủy thành phố Cửu Giang xem ra đã biết rõ mình đã dựa sát vào Tần Mục rồi, nếu Tần Mục bị lộng xuống thì địa vị của nàng ở Cửu Giang khó giữ được.
Tắt điện thoại, vừa vặn mười tên người Mỹ muốn đứng dậy rời khỏi, Phó Ngọc Bình đi qua một bên, trực tiếp gọi điện thoại cho phó cục trưởng thường vụ cục công an nhanh chóng mang người tới đây. Tên phó cục trưởng thường vụ này là người trung gian, ai ra mệnh lệnh cũng không cải lời, không qua bao lâu có hai xe cảnh sát đã chạy tới đại viện.
Thi Hữu Phương bắt tay chào cáo lỗi đoàn đại biểu nước Mỹ, Phó Ngọc Bình đứng ở bậc thang giống như nữ vương, nàng nói với tên phó cục trưởng và chỉ vào đám người kia:
- Lập tức bắt đám lừa đảo này lại, một đám lừa đảo quốc tế.
Nói xong ngón tay chỉ vào đám ngoại quốc, bởi vì có Thi Hữu Có đang đứng đó, ngón tay giống như đang chỉ vào hắn.
Thi Hữu Có tức giận quát:
- Phó phó bí thư, cô phải chủ ý hành vi của mình! Là ai cho cô ra mệnh lệnh này? Cô phải chịu trách nhiệm.
Lúc này chiến tranh ở thị ủy đã bộc phát ra mặt ngoài, Phó Ngọc Bình khinh miệt cười cười, không cho Thi Hữu Phương mặt mũi, nói:
- Tổ trưởng tổ điều tra tổ hiệp tra đồng thời ra lệnh bắt đám lừa đảo này.
Tổ điều tra, tổ hiệp tra! Đừng đi quản hai tổ này có quan hệ gì, dù sao Thi Hữu Phương không thể trêu vào bên nào cả. Nghe được Phó Ngọc Bình nói hiên ngang như vậy, Thi Hữu Phương hiểu rõ trời ở Cửu Giang sẽ biến hóa.
Thường vụ phó cục trưởng thấy chủ tịch ỉu xìu, cũng biết rõ nên nghe lời của ai, lập tức chỉ huy công an khống chế đám người nước ngoài lại, nhét vào trong xe sau đó đi tới ngục giam. Mặc kệ ai đúng ai sai, hắn chỉ cần đám người này không chạy thoát là được, hai đại lão chiến tranh thì đó là giai tầng của bọn họ, sẽ không quan tâm tới mình nếu mình không để đám này chạy đi. Trong khoảng thời gian này chỉ cần hầu hạ tốt bọn nước ngoài này là xong.
Thi Hữu Phương bị Phó Ngọc Bình bày một đạo thì trong lòng tự nhiên là có nóng tính, chỉ không biết tình huống của Phạm Phẩm Đức bên kia thế nào, hắn lại không muốn đi trực tiếp đối mặt với Từ Hồng Thanh cùng Tần Mục, chỉ hừ lạnh một tiếng, lúc này ngồi xe đi gặp mặt Hồng Văn Huy
Phó Ngọc Bình lạnh lùng cười cười, ở trước mặt đám thường ủy này bày ra mặt cường thế của bản thân, loại cảm giác này phi thường kỳ diệu. Nàng xoay người mặc cho đám người sau lưng suy nghĩ cái gì thì nghĩ, đi qua gian phòng của Từ Hồng Thanh cùng Tần Mục vừa nói chuyện vừa rồi.
Vừa muốn thò tay gõ cửa thì bỗng nhiên ra âm thanh tức giận của Từ Hồng Thanh vang lên:
- Được chứ, huyên náo xôn xao mời được nhà đầu tư lớn ở nước Mỹ, bây giờ chính là bọn lừa đảo. Phạm Phẩm Đức ah Phạm Phẩm Đức, anh cũng là lão thành cách mạng đấy, sao có thể phạm sai lầm như vậy, sao có thể không khảo sát chân thật lại đi bàn điều kiện với chúng?
Không có giọng của Phạm Phẩm Đức, Phó Ngọc Bình có thể tưởng tượng Phạm Phẩm Đức bây giờ đang lau mồ hôi. Bí thư thị ủy so với Từ Hồng Thanh chênh lệch khoảng cách quá lớn.
Tần Mục lúc này nói ra:
- Chuyện này vẫn có khả năng đền bù. Tôi nghe Phó bí thư đã từng nói qua, hình thức khu phát triển của cô ấy rất tốt, đang liên hệ với một nhà sản xuất ngoại quốc chuyên sản xuất cáp treo và xe cáp. Công ty này cũng đáp ứng đến đây, nhưng mà hạng mục thì bị Phạm bí thư bác bỏ, cũng không phải là hạng mục khoa học kỹ thuật cao gì, cũng không có báo lên trên.
Phó Ngọc Bình nghe cẩn thận, đây là Tần Mục đang dẫn công lao cho mình, cũng tiến thêm một bước ám chỉ Phó Ngọc Bình, ngàn vạn không nên có suy nghĩ gì, tất cả dựa theo kế hoạch mà làm. Phó Ngọc Bình vẫn kinh hãi Tần Mục tính toán từng bước, lúc này đi về phòng làm việc của mình. Đạt được những tin tức này, nàng phải lập tức tiêu hóa, miễn trong chốc lát Từ Hồng Thanh lại hỏi mà mình không thể mở miệng, khi đó kẻ đần cũng nhìn ra vấn đề.
Tần Mục nói những lời này quá đột nhiên, Phạm Phẩm Đức giương mắt qua Tần Mục, trong ánh mắt mang theo kinh ngạc và khó tin, còn mang một chút ác độc. Nếu như Tần Mục nói chuyện là thực, vậy Phạm Phẩm Đức hắn sẽ bị Phó Ngọc Bình triệt triệt để để chế trụ, trong Cửu Giang này làm gì có quyền cho hắn nói chuyện? Đến lúc đó một ít nắp che không che được, ngày đó sụp đổ thì chuyện lớn, Phạm Phẩm Đức không oán hận sao được.
Tần Mục cố ý giả bộ như không có trông thấy, nhìn Từ Hồng Thanh nói ra:
- Từ tổ trưởng, tôi đi thông tri cho Phó bí thư, bảo cô ấy chuẩn bị tư liệu nhé?
Từ Hồng Thanh khoát khoát tay nói ra:
- Tạm thời đừng vội. Phạm bí thư, hiện tại anh cần dùng tốc độ nhanh nhất báo cáo chuyện này với tôi, từ đầu đến cuối liệt kê tình huống liên hệ với đám lừa đảo này thế nào, tất cả phải chuẩn bị cho tốt!
Từ Hồng Thanh xuất ra một điếu thuốc, Tần Mục đứng lên châm thuốc. Từ Hồng Thanh gật gật đầu, ý bảo Tần Mục ngồi xuống. Thời điểm này Từ Hồng Thanh mới phát hiện Tần Mục rất có nhãn lực, người trẻ tuổi như thế không thấy nhiều.
- Hôm nay tôi chờ ở đây, lúc nào có tin tức thì lấy cho tôi xem.
Từ Hồng Thanh tức giận nhìn qua Phạm Phẩm Đức rống một tiếng. Hắn đã tức giận thật sự, vì sao chuyện này sớm không xuất hiện, muộn không xuất hiện, hết lần này tới lần khác lại xảy ra vào ngày đầu hắn tới Cửu Giang này? Đây là cố ý tát vào mặt hắn hay có người gày bẫy? Cho dù tính tình Từ Hồng Thanh như thế nào cũng không nhịn được.
Phạm Phẩm Đức không ngớt lời đáp ứng, lau mồ hôi rời khỏi văn phòng.
- Địa phương ah, rất phức tạp ah.
Từ Hồng Thanh buồn bực hút thuốc, nhìn qua Tần Mục nói ra.
Tần Mục cười lên, nói ra:
- Tình huống cụ thể phải có phân tích cụ thể, chuyện này ai cũng không nghĩ tới, Phạm bí thư cũng vì tốt cho thành phố Cửu Giang.
- Vì tốt cho thành phố Cửu Giang? Hừ!
Từ Hồng Thanh phun khói thuốc, cau mày nói ra:
- Người như hắn chẳng có chút tư cách nào cả. Đây là vì thành phố Cửu Giang sao? May là chưa ký hợp đồng, nếu như ký rồi thì mấy triệu người thành phố Cửu Giang này sẽ bị đám ngoại quốc này rút tiền mồ hôi nước mắt đấy.
Tần Mục không nói thêm gì nữa, hắn nói câu này với Phạm Phẩm Đức chính là phủi sạch quan hệ mà thôi, nếu không hắn lúc nào lại đi biện hộ cho kẻ khác thế, hết lần này tới lần khác vào lúc Từ Hồng Thanh nóng tính nói ra lời này? Kỳ thật những lời này không có dội tắt lửa, thậm chí là đang châm lửa đấy, làm cho Từ Hồng Thanh tức giận tăng cao.
Tần Mục cúi đầu nhìn đồng hồ, nếu như Phó Ngọc Bình thực có được trí tuệ chính trị nhất định sẽ dặn dò Vương Tường ngàn vạn không nên xuất hiện lúc này, liên tục giội dầu chẳng khác gì dệt hoa trên gấm, chỉ có chờ Từ Hồng Thanh tính tình hạ xuống lại ném thêm quả bom lớn nữa, đến lúc đó thường ủy thành phố Cửu Giang cho dù không sụp đổ, tối thiểu nhất cũng khiến mỗi người cảm thấy bất an.
Lúc này ở Tần gia đại viện, Vương Ngũ Trung nhìn qua Tần lão gia tử, đã co quắp té trên mặt đất. Hắn tuyệt đối không ngờ lão nhân kia chính là nhân vật lịch sử hắn nghe nhiều từ nhỏ, là Tần lão gia tử trước mặt, hắn nói ra toàn bộ mọi chuyện mình biết.
- Hảo tiểu tử, động tĩnh quá lớn, thủ bút khá lớn, ta muốn nhìn ta không ra tay cháu sẽ giày vò thế nào nữa!
Tần lão gia tử cao hứng cười lên ha hả.
Tình thế càng ngày càng vi diệu.