- Đánh cuộc thì đánh cuộc! Cha, cha cũng đừng trách con, cha gạt con cũng không ít, lần này con nhất định sẽ không để cha lừa nữa.
Ở lại kinh thành? Hay ra ngoài làm?
Tần Mục dừng xe bên cạnh con sông bao bọc kinh thành, cầm trong tay cuốn sách kết cấu Internet mượn từ nhà Hạ Chân, trước mặt là dòng suối chảy róc rách.
Đây là một lựa chọn vô cùng khó khăn. Một khi đã bước chân vào con đường quân sự, sợ rằng cả đời này sẽ phải gắn bó với nó, đây không phải chuyện lão gia tử hi vọng nhìn thấy. Lực lượng của phe phái trung thành nhất định sẽ nhận thức được sự khống chế đối với cục diện chính trị.
Tần Mục châm một điếu thuốc, tâm tình hơi có chút trầm trọng. Hắn rất muốn thử một lần, có nắm chắc của mình ở phương diện này, tin tức điện tử quốc gia, nhất là điện tử hóa quân sự có thể tiến nhanh một bước hay không. Lúc này, Tần Mục cảm thấy trong lòng có chút buồn bực, móc điện thoại ra, muốn tìm người nói chuyện một lát, lúc này hắn mới phát hiện trong kinh thành, mình vốn không có bằng hữu nào.
Trên con đường quan lộ, làm gì có bằng hữu chân chính. Tần Mục vừa thở dài, bỗng nhiên có cảm giác mỏi mệt trước đây chưa từng có.
Trở lại trong xe, hắn đặt quyển sách lên chỗ tay lái phụ, bật đèn xe, đi về hướng khoa chỉnh hình bệnh viện Thiên Nam. Chuyện bên đó mặc dù đã an bài thỏa đáng, nhưng hắn vẫn muốn đi xem thế nào. Tên tiểu tử Đậu Đức này sớm muộn gì cũng phải dạy dỗ một phen, vừa vặn mượn cơ hội này, để cho bọn họ biết, trong đám con cháu đời thứ ba trong nhà, kẻ họ Tần chân chính duy nhất chỉ có mình Tần Mục hắn.
Hoàng Linh và chồng mình vô cùng cảm kích trước sự quan tâm của Tần Mục. Vốn Hoàng Linh tưởng rằng mình đã đụng phải chiếc xe đặc quyền, có bị thương cũng uổng công, ai ngờ Tần Mục lại rất chân thành, khiến Hoàng Linh vừa nói vừa rơi lệ, chồng nàng Vương Dược phải ở bên cạnh an ủi.
Đợi khi tâm tình của Hoàng Linh đã vững vàng hơn một chút, Tần Mục mới mỉm cười, nói với Vương Dược đang nằm trên chiếc giường đối diện:
- Anh Vương, chuyện này rút cuộc là thế nào, anh không ngại kể lại chứ.
Vừa nghe Tần Mục hỏi như thế, Hoàng Linh vội vàng liếc mắt ra hiệu cho Vương Dược, kêu hắn đừng nói. Tần Mục thấy vậy, cười ha hả, nói:
- Chị Hoàng, chúng ta có thể quen biết nhau, âu cũng là duyên phận. Con người tôi không có tật xấu nào khác, ngoài thích lo chuyện bao đồng.
Hoàng Linh lắc đầu, vội vàng nói:
- Lãnh đạo Tần, chúng tôi biết anh là đại cán bộ, bằng không viên cảnh sát đó sẽ không kính trọng anh như vậy. Anh là người tốt, chúng tôi không muốn làm anh gặp tai họa.
Vương Dược gật đầu phụ họa.
Căn phòng này là phòng đôi, hiện tại chỉ có ba người Tần Mục, nhất thời cả phòng đều rơi vào im lặng.
Tâm lý của những tiểu thị dân như bọn họ, chính là càng tránh xa phiền toái càng tốt, Tần Mục hiểu rất rõ. Hắn lắc đầu nói:
- Hai người bán nhà rồi sao?
Những lời này vừa thốt ra, sắc mặt hai vợ chồng lập tức thay đổi. Tần Mục đứng lên, đi đi lại lại hai vòng, đốt một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu. Trong bệnh viện không cho phép hút thuốc lá, nhưng vào lúc này, Tần Mục cũng chỉ có thể hút thuốc mới có thể giải tỏa được tâm trạng buồn bực trong lòng mình.
Lần này tới bệnh viện, Tần Mục chẳng qua chỉ muốn đối phương an tâm, nếu nói là để ra mặt cho hai vợ chồng bọn họ, vẫn tương đối khó khăn. Tần Mục chỉ cần một lý do có thể, về phần chứng cớ hay không chứng cớ, ánh mắt lão gia tử sáng như tuyết. Trở về Tần gia mấy năm này, Tần Mục vẫn không có động tĩnh gì, mà để mặc mẫu thân Ông Văn Hoa dùng các loại thủ pháp dung nhập vào cái gia đình này. Hiện tại mẹ con Tần Mục đã tiến vào Tần gia, nếu còn thu liễm giống như trước kia, Tần Mục thật sự có chút cảm giác xem thường mình.
Nói xong mấy câu an ủi, Tần Mục rời khỏi bệnh viện, trở lại Tần gia đại viện. Lão gia tử chưa đi ngủ, mà đang chờ Tần Mục.
Một già một trẻ ngồi trong đình viện, nhìn lên bầu trời. Trong đại viện Tần gia, trừ Tần Mục, quả thật không còn con cháu đời thứ ba nào dám ngồi đối diện với lão gia tử như vậy, mọi người ngồi trước mặt lão gia tử đều câm như hến.
- Hôm nay tới chỗ Hạ Chân sao?
Lão gia tử uống một ngụm trà, bình thản hỏi.
Tần Mục gật đầu, Tần Mục là bảo bối của lão gia tử, đương nhiên lão phải quan tâm. Hắn suy nghĩ một lát, liền đem ý tứ của Hạ Chân nói với lão gia tử.
- Quân sự hóa tin tức điện tử?
Lão gia tử nở nụ cười:
- Ta già rồi, không theo kịp thời đại rồi.
Tần Mục vừa châm điếu thuốc, trầm mặc không nói lời nào. Những lời này của lão gia tử rất có lực đạo, có ý phê bình Tần Mục tự tiện chủ trương. Bản thân Tần Mục cũng biết, tương lai của mình sợ rằng lão gia tử đã tính toán xong rồi, thậm chí khi hắn mới sinh ra, đã được lót trước đường đi. Làm một người lãnh đạo của phe phái, đây là bước đi vô cùng quan trọng, nhất là Tần Mục lại biểu hiện là người rất hiểu chuyện, khiến cho lão gia tử càng tràn đầy vui mừng.
Nhưng hiện tại Tần Mục lại biểu thị, muốn ở lại kinh thành, tham gia vào bộ phận nghiên cứu, ở phương diện này Tần lão gia tử nhất định không hài lòng. Đối với những hạng mục này, trong khoảng thời gian ngắn, chắc chắn không tạo ra được chính tích lớn, mà cần tích lũy, chứ không phải có lý lịch tốt là có thể lên được.
Nếu đứng ở phương diện hành chính, trong thời đại kinh tế đang phát triển mạnh mẽ như hiện tại, chỉ cần thiết lập một hạng mục, hoặc chiêu mộ thêm một khoản tài chính có tính đại biểu, lý lịch của Tần Mục sẽ được đánh bóng thêm một khoản rất lớn. Vấn đề đơn giản như vậy, Tần Mục đương nhiên có thể nhìn thấy. Nhưng hắn biết rõ hậu quả như vậy, vậy mà hết lần này đến lần khác đưa ra những quyết định nằm ngoài dự liệu của lão gia tử, chuyện này quả thật có chút làm cho người ta không biết nói gì.
Lão gia tử không nói lời nào, Tần Mục cũng không nói chuyện, không khí trong nháy mắt bỗng trở nên nặng nề. Người trên quan lộ, sợ nhất là không có con mắt chính trị, chỉ cần sai một bước là sẽ lún sâu vào sai lầm.
- Gia gia.
Tần Mục cảm thấy cổ họng khô khốc, ho khan một tiếng, nhẹ nhàng nói:
- Cháu vẫn cảm thấy, ban đầu chúng ta không đánh được tam bát tuyến, không phải vì người của chúng ta không đủ, cũng không phải do chúng ta không đủ sĩ khí, mà là, kỹ thuật không đủ.
- Phì! Ranh con, chuyện của thế hệ trước đến phiên ngươi bình luận sao? Nghĩ thế nào thì cứ nói thẳng, đừng lấy chuyện lúc đó của chúng ta ra nói chuyện.
Lão gia tử chỉ Tần Mục mắng, tiểu tử này, trong lời nói rõ ràng có ý châm chọc, điều này làm cho con ngựa chiến như lão gia tử có chút nổi giận.
Đối mặt với lửa giận của Tần lão gia tử, Tần Mục chỉ mỉm cười, bắn ra làn thuốc, trầm mặc một lát, rồi mới lên tiếng:
- Cuộc chiến vùng vịnh mấy năm trước, cháu thật ra có chút quan tâm.
Cuộc chiến vùng vịnh là cuộc chiến tranh đại quy mô, bộc phát vào những năm đầu thập niên 90, mặc dù kéo dài không bao lâu, nhưng bên trong lại có không ít chiến thuật rất đáng được các chuyên gia quân sự toàn thế giới chú ý.