Lão gia tử là người đi ra từ trong pháo lửa chiến tranh, nghe Tần Mục nói như vậy, liền nghiêng người về phía trước, nheo mắt, chăm chú nhìn hắn.
- Tấn công trên không một cách chính xác, chế tạo ưu thế điện từ, những thứ này đều thuộc về phạm vi của quân sự điện tử.
Tần Mục thản nhiên nói. Những điều này một đại lão trong quân đội như Tần lão gia tử nhất định sẽ biết, Tần Mục cũng không giải thích nhiều, mà chuyển sang một phương diện khác nói:
- Cháu cảm thấy, trong chiến đấu tương lai, phương diện điện tử nhất định sẽ chiếm vị trí chủ đạo, ở phương diện này quốc gia cũng có rất nhiều nghiên cứu.
Tần Mục nói xong, Tần lão gia tử chỉ cười, chỉ tay vào tay vịn của chiếc ghế dựa, chậm rãi nói:
- Cháu thì giỏi rồi, cả nước chỉ có một người thông minh như cháu có phải không?
Tần Mục cũng cười, không phân tích chiến tranh vùng vịnh nữa, ngược lại to gan đưa ra tiên đoán:
- Cháu đoán chừng, khoảng năm đến tám năm nữa, nơi đó sẽ còn bộc phát một cuộc chiến tranh nữa, quy mô còn lớn hơn cuộc chiến này rất nhiều. Đến lúc đó, sợ rằng tên lửa điện tử dẫn đường tiên tiến, sẽ đổ bộ lên chiến trường thế giới rồi.
Tần Mục vừa nói đến tên lửa dẫn đường, lão gia tử thoáng cau mày. Hắn dần dần dựa vào chiếc ghế sau lưng, đung đưa nhè nhẹ, nếu là người không biết nhìn, chắc chắn sẽ cho rằng đây hoàn toàn là một lão già nhàn nhã ngồi ngắm trời đêm, nhưng không biết rằng trong lòng lão già này đang suy nghĩ đến những lời vừa rồi của Tần Mục.
Cuộc chiến tranh Iraq 3 năm qua, ấn tượng trong đầu Tần Mục vô cùng sâu sắc. Nhưng hiện tại sợ rằng không có người nào dám to gan suy luận như Tần Mục, thậm chí còn nhắc đến danh từ tiên tiến. Điểm này làm cho lão gia tử vô cùng phấn chấn, đồng thời cũng làm cho lão gia tử lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan. Dựa vào loại cảm giác nhạy cảm của Tần Mục, phòng quân sự hóa tin tức điện tử này do Tần Mục dẫn dắt, mới có thể giảm bớt một số đường đi quanh co, nhưng đây là dùng tính mạng chính trị của Tần Mục để đổi lấy, điều này làm cho lão nhân không thể tiếp nhận.
- Ba năm, con đường chính trị ít nhất bị đẩy lùi ba năm.
Trong lòng lão nhân hiện giờ vô cùng do dự.
Tần Mục mỉm cười, từ biểu hiện nhắm mắt của lão nhân có thể phát hiện, tâm tư của Tần lão gia tử hiện giờ vô cùng khó xử. Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, nhẹ giọng nói:
- Gia gia, năm nay cháu mới hai mươi sáu tuổi, đi quá nhanh, cháu sợ bước chân không vững, không vượt qua gió.
- Nói nhảm, cháu của lão Tần ta, làm sao lại không có tiền đồ như vậy?
Lão gia tử nói như vậy, nhưng trong lòng cũng thấy lo lắng. Những lời này của Tần Mục như cảnh tỉnh lão gia tử, không thể vì thương yêu mà để hắn không trải qua phong ba, đây không phải là yêu thương, mà là dục tốc bất đạt.
Lão gia tử rồi sẽ già đi, sẽ trở về với cát bụi, nếu Tần Mục không xây dựng mạng lưới quan hệ của mình, dựa vào tính cách có chút bảo thủ của Cao Bái, Tần Mục nhất định sẽ khó xây dựng được công tích quá lớn trên chính đàn. Kinh thành là nơi yếu địa, là trung tâm chính trị của cả nước, để Tần Mục lăn lộn ở đây mấy năm, cũng không thể nói là phương pháp tôi luyện. Hơn nữa, nếu hắn tiến vào bộ Tin Tức, vì thuộc vào khai phá hạng mục mới, cũng không xung đột quá lớn với lợi ích của các phương diện khác, ngược lại có thể làm cho Tần Mục như cá gặp nước, kết giao được với một số nhân vật quan trọng.
Ở lại kinh thành mà không tham gia vào quan hệ thiệt hơn, sẽ chỉ luẩn quẩn trong cái vòng nhỏ hẹp, chuyện tránh nặng tìm nhẹ này của Tần Mục có thể nói là một nước cờ hay. Huống chi, chuyện phía bên Cửu Giang còn phải đợi một thời gian ngắn mới có thể ổn định, chi bằng tới bộ phận cấp tỉnh, cũng né tránh được một số xung đột lợi ích. Mặc dù có chút ý tứ né tránh phong ba, nhưng hiện tại lại là phương án giải quyết tốt nhất.
Lùi một bước, một mũi tên trúng ba con chim, Tần lão gia tử phát hiện đứa cháu này, thật sự rất thông minh.
- Xác định muốn đến phòng gì đó rồi sao?
Lão gia tử nghĩ thông suốt, cũng không hỏi thăm suy nghĩ của Tần Mục nữa.
- Xác định rồi.
Tần Mục gật đầu nói.
- Tốt lắm, hiện tại cháu cũng là cấp bậc thiếu tá, muốn tiếp xúc thêm với một số thứ cũng không phải không được, đợi qua tết, cháu hãy đi xem nước ta bây giờ có thể làm được bước nào rồi.
- Được. Nhưng gia gia, cháu thấy Đậu Đức cả ngày rong chơi ở kinh thành cũng không phải chuyện hay, cháu lại không thông thuộc trong kinh thành. Không biết có thể kêu cậu ấy lái xe cho cháu không?
Tần Mục cười nói.
- Thằng nhóc này, cháu định làm gì chứ, cẩn thận cô hai của cháu đấy.
Lão gia tử vui vẻ nở nụ cười. Rốt cuộc đứa cháu họ Tần này đã biết cái gì gọi là muốn yên ngoài thì phải dẹp trong nhà trước. Tần gia đại viện, cũng nên có một người lãnh đạo rồi, trừ Tần Mục còn có người nào có tư cách đó nữa.
- Sao có thể chứ, mấy ngày nữa mẹ cháu còn nói sẽ cùng cô cả, cô hai và cô ba đi Hawaii chơi nữa mà.
Tần Mục cười nói.
- Được rồi, bớt sàm ngôn đi, đến lúc nào ta có chắt bế, đến lúc đó chuyện trong nhà sẽ giao cho cháu.
Lão gia tử cười híp mắt.
Tần Mục chạy trối chết.
Nhờ thượng phương bảo kiếm là lão gia tử, lại thêm Tần Mục rất cương quyết. Cho dù Đậu Đức dám chửi Tần Mục trong điện thoại, nhưng chỉ cần lão gia tử vừa trừng mắt, hắn lập tức trở nên ngoan ngoãn như chim cút. Mười tám tuổi, cho dù hắn hống hách kiêu ngạo thế nào, nhưng dưới uy thế của lão gia tử, hắn cũng không dám nói nửa lời.
Ba chị em Tần gia nhận lời mời của Ông Văn Hoa, đã bay đi Mĩ. Tần Mục cũng đã kể lại cho Ông Văn Hoa những chuyện đã xảy ra mấy ngày qua, Ông Văn Hoa đương nhiên là toàn lực ủng hộ. Từ khi không được mọi người chào đón, đến hiện tại Tần Mục quyết tâm làm chủ Tần gia, Ông Văn Hoa cho dù có gia tài bạc triệu, cũng cảm thấy tâm tình kích động.
Nắm Tần gia trong tay! Đây là quyết tâm của Tần Mục, Tần Mục luôn ôn tồn lễ độ, cuối cùng cũng nói ra dã tâm của mình. Người phát ngôn đời thứ ba của Tần gia, sẽ có vai vế lớn thế nào trên chính trường, chuyện này người mù cũng có thể nhìn ra. Cộng thêm mối quan hệ nhân mạch và thực lực tài chính của tập đoàn Hoa Hạ của Ông Văn Hoa, trong tay Tần Mục sẽ ngưng tụ vốn liếng vô cùng hùng hậu.
Chỉ có trở thành người phát ngôn của Tần gia, Tần Mục mới dám tận tình điều động vốn liếng trong tay. Địa vị chính trị tăng lên, đôi khi cũng không khó khăn.
Đậu Đức không nghĩ Tần Mục lại hành động triệt để như vậy, mặc dù tước đoạt điện thoại và thẻ tín dụng của hắn, cũng không thể ngăn cản hắn liên lạc với Tần Tĩnh, nhưng đây là một thái độ, cũng là ý tứ mà lão gia tử gọi là "Đi theo Bát ca học hỏi kinh nghiệm". Đậu Đức cho dù ủy khuất, cũng không dám liên lạc với Tần Tĩnh, nếu không lão gia tử tức giận, đuổi mẹ con bọn họ ra khỏi Tần gia, có hối hận cũng không kịp.
- Tần Mục, ngươi điên rồi!
Đậu Đức cắn răng lấy đồ trong tay ra, đặt lên bàn.