Tần Mục thâm thúy nhìn bầu trời đang chuyển dần sang màu đen, như có điều suy nghĩ nói:
- Đúng vậy, người đến bất thiện.
Chuyện đã bày ra trước mắt, Tần Mục mượn danh tiếng của tổ hiệp tra gây ra phiền toái không nhỏ cho bên Giang Bắc, nhưng Tần lão gia tử lại không ra tay, thậm chí còn có tư thế chẳng quan tâm. Phía bên Giang Bắc phảng phất như dò được ý tứ của Tần lão gia tử, khoảng thời gian ngắn Tần Mục ở Cửu Giang, Giang Bắc không làm ra động tác gì quá lớn, thậm chí còn có hành động khiến Tần Mục lơ là cảnh giác.
Tần Mục vừa nhậm chức trưởng phòng phòng nghiên cứu bộ Tin tức, tiến vào đơn vị không có thực quyền, lực đạo nối nghiệp bên đó lại bắt đầu bộc phát, đầu tiên là dùng chuyện bác bỏ trạm phát điện thuỷ lợi để dò xét thái độ của Tần Mục, ngay sau đó lại lợi dụng thế lực của Bắc Liêu gây khó khăn cho Cầu Tiểu Thiền, làm sao để Tần Mục khó có thể tới.
Thủ đoạn bọn họ đối phó với Cầu Tiểu Thiền vô cùng chính quy, dùng khoản công quỹ thiếu hụt để gây chuyện, nếu Tần Mục muốn lật bàn, nhất định phải đi dùng con đường chính quy để phản kích, nếu không làm hỏng quy củ tương đối lớn, sẽ không có ai đứng ra giúp Tần Mục, trừ phi đến mức mất cả chì lẫn chài, nếu không Tần Mục tuyệt đối sẽ không lấy cuộc sống cá nhân của người khác để đối phó.
Điều duy nhất khiến Tần Mục không nghĩ ra là, Tiếu Trường Thanh không nên tham dự vào chuyện này mới đúng. Dựa theo động tác hiện tại của bên Giang Bắc, khả năng động đến cấp phó tỉnh là cực kỳ nhỏ bé, nếu nơi đó vừa động sẽ ảnh hưởng đến chính đàn cả nước.
Hắn hít một hơi thật sâu, thấp giọng hỏi:
- Tên kế toán kia hiện tại bị giam ở đâu?
Lưu Đại Hữu trầm mặc một hồi, rồi mới lên tiếng:
- Nghe nói bị quân đội tiếp quản rồi. Tần lão đệ, chuyện này rất phiền toái, tôi và Trương Thúy muốn giúp cũng không đủ sức.
Tần Mục cười nói:
- Lưu đại ca, hiện tại anh tìm tôi, nhưng tôi thật sự không thể ra sức rồi.
Tần Mục chỉ nói giỡn, nhưng Lưu Đại Hữu nghe thấy lại cảm giác có gì không đúng, kinh ngạc nói:
- Tần lão đệ, nghe cậu nói như vậy, chẳng lẽ cho rằng ca ca là người giậu đổ bìm leo hay sao?
Tần Mục cảm giác câu nói đùa của mình thật sự không phải lúc, cho nên nghiêm nghị nói:
- Lưu đại ca, nếu người ta muốn hạ lệnh truy nã, anh cứ để họ làm, không sao cả. Chuyện này rõ ràng là muốn bắt tôi khai đao, người khác muốn đụng đến tôi, cũng phải nhìn xem tôi có thích để hắn động hay không.
Lưu Đại Hữu trầm ngâm nói:
- Làm như vậy, có mạo hiểm quá hay không?
Tần Mục cười lạnh nói:
- Anh nghĩ Tiểu Thiền tới tìm tôi là muốn tôi che chở hay sao? Ha ha, với tính cách của nàng, chỉ sợ sau khi gặp tôi sẽ chuẩn bị đi tự thú.
Lưu Đại Hữu không nói thêm gì nữa, chỉ rầu rĩ phát ra một tiếng ừ.
Giọng nói của Tần Mục có vẻ âm trầu, từ từ nói:
- Nếu đã chuẩn bị vạch mặt, vậy tôi cũng không có kiêng dè gì, bọn họ muốn chơi trò tiểu bối đánh nhau, vậy tôi sẽ kéo vị tiểu bối đó vào. Đúng rồi, Lưu đại ca, vị tiểu thư ký kia có tin tức gì không.
Lưu Đại Hữu cười nói:
- Trương tỷ của cậu đã đoán được chuyện này không dễ giải quyết, tên tiểu thư ký đó tôi đã tìm người khống chế rồi, cậu yên tâm, tuyệt đối là người mình, tiểu tử kia chạy không thoát đâu.
Tần Mục khẽ cắn răng nói:
- Được rồi, Lưu đại ca, ngươi coi chừng tên tiểu tử đó là đủ rồi, đừng kéo mình và Trương tỷ liên lụy vào chuyện này. Đúng rồi, độ mẫn cảm của anh vẫn phải học Trương tỷ nhiều
Lưu Đại Hữu im lặng, hai người không nói thêm gì nữa, đồng thời cúp điện thoại.
Tần Mục thở dài một hơi, ném mẩu thuốc lá qua một bên, quơ hai tay xua tan khói thuốc bên trong nhà, giống như muốn xua tan toàn bộ không khí u ám này.
Tiếu Trường Thanh được người nào bày mưu đặt kế động đến hắn? Tần Mục khẽ cau mày, hắn thật sự không nghĩ ra điểm này, hắn không dám đưa tay thử mức độ nông cạn của đối phương. Tiếu Trường Thanh đã từng là người hầu cận của Tần lão gia, luôn giữ gìn lòng trung thành với lão gia tử, bản thân hắn lẽ ra không thể xảy ra vấn đề. Trong chuyện này có gì đó rất kỳ lạ, hơn nữa lại xuất hiện sau khi Tần Mục rút lui khỏi tổ hiệp tra, Tần Mục nheo mắt.
Tiếu Trường Thanh, Cao Bái !
Tần Mục toát mồ hôi lạnh, ngay cả phía sau lưng cũng thấm mồ hôi, trong đầu quanh quẩn một câu thành ngữ vô cùng nổi tiếng: Thí xe giữ tướng.
Không sai, chính là thí xe giữ tướng! Đòn tấn công này của đối phương chắc chắn là mang theo khuynh hướng va chạm mạnh. Tiếu Trường Thanh là người nối nghiệp của Cao Bái, lão gia tử vừa lui vào hậu đài, lúc này Tiếu Trường Thanh gặp chuyện không may, vậy người che chở cho hắn là? Chắc chắn là Cao Bái !
Đối phương bày ra tư thái muốn làm hại Tiếu Trường Thanh lại muốn làm hại cả Tần Mục, mà Cao Bái chỉ có một mình, uy danh của hắn ở bên Giang Bắc cũng chỉ có thể che chở được cho một người, nói như vậy, nếu đối phương mở con đường cân bằng, bỏ qua cho Tiếu Trường Thanh, Tần Mục chắc chắn sẽ trở thành vật hy sinh. Nhưng hết lần này tới lần khác Tần Mục làm mồi dẫn lửa, biến Cửu Giang thành một nơi mấy thế lực đan xen phức tạp, Giang Bắc đương nhiên là hận Tần Mục thấu xương.
Tần Mục ngồi ở đầu giường, bất giác châm thêm một điếu thuốc nữa. Trong chuyện này bố trí đầy bẫy rập, chỉ cần là Cao Bái ra tay, dựa theo Logic bình thường nhất định phải giữ được vị trí của Tiếu Trường Thanh, điều kiện đối phương nhả ra chính là Tần hệ vứt bỏ Tần Mục. Dụng tâm hiểm ác, ra tay vô cùng chuẩn xác, Tần Mục đã cảm giác được có một người ở trên trực tiếp ra tay. Chính trị vốn chính là một vấn đề chọn lựa rất khó khăn nhưng lại vô cùng đơn giản, chỉ có điều sau mỗi lần lựa chọn lại có một người bị hi sinh.
Trong đầu Tần Mục vội vàng tính toán, làm sao tìm được một con đường trong cục diện khó khăn như vậy. Nếu làm lớn chuyện đập nước, hắn hoàn toàn không hối hận, thời gian đã vô cùng cấp bách, sẽ có mấy trăm vạn người dân gặp tai hoạ bất cứ lúc nào, cho dù Tần Mục hắn một lòng muốn trèo lên cao hơn, nhưng cũng không muốn mạo hiểm ở phương diện này.
- Tần Mục, ăn cơm.
Ngoài cửa, Cầu Tiểu Thiền nhẹ nhàng gõ cửa hai cái.
- Chờ anh, anh đang tìm giấy tờ.
Tần Mục cất giọng nói, cảm giác trong đầu đột nhiên có một tia linh quang, rồi lại mông mông lung lung không thể nắm bắt, thuận miệng trả lời Cầu Tiểu Thiền.
- Được, để em đi xem súp chín chưa.
Cầu Tiểu Thiền nhẹ đẩy cửa, phát hiện cửa đã bị khóa trái, vẻ mặt ủ rũ, xoay người đi vào phòng bếp.
Ánh mắt Tần Mục nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng chặt, dòng suy nghĩ kia càng ngày càng rõ ràng.
Lão gia tử có thái độ gì vậy? Lão nhân gia là người cơ trí vạn phần, không thể để mặc những người bên Giang Bắc muốn làm gì thì làm, nhưng mấy ngày qua Tần lão gia tử vẫn không liên lạc với Tần Mục, đây có phải là một loại thủ đoạn của lão gia tử hay không?